Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1913 : Mưu Đoạn Lãnh Ngọc (2)

Ngày đăng: 05:03 30/04/20


Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Cái gì thủ đoạn người thường?”



“Ví dụ dùng súng, hoặc là thứ khác có thể giết người.”



Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau, lúc trước bọn họ đã sớm phân tích, Lyon vương tử nếu thật sự muốn giết mình, là có thể dùng thủ đoạn của người thường, thuê kẻ giết người vẫn vấn, cũng không phải không có cơ hội giết chết mình, nhưng Lyon hắn là hiểu biết bối cảnh của mình, biết nhỡ đâu giết chết mình, sẽ đối mặt rất nhiều phiền toái, nếu thất bại, còn có khả năng bị cảnh sát truy tra, hắn dù sao có thân phận người thường, một khi dính tới vụ án hình sự, cũng sẽ dẫn tới không ít phiền toái.



Tiếp theo, chính là Nhuế Lãnh Ngọc phân tích: Lyon làm một vương giả quỷ hút máu, có được tâm lý tự phụ rất mạnh, dưới tình hình chung khả năng vận dụng thủ đoạn người thường là không lớn, hơn nữa nói trắng ra một chút, hắn cũng không đem Diệp Thiếu Dương thật sự để vào mắt.



Mục tiêu của hắn là Diêu Mộng Khiết, chỉ cần giết Diêu Mộng Khiết, hắn lập tức sẽ toàn thân mà lui, đến lúc đó Diệp Thiếu Dương cũng không có khả năng đi vì một cố chủ chết, vượt núi qua biển đuổi giết hắn, lui một bước để nói, cho dù đi qua đuổi giết, đến địa bàn của người ta, trên cơ bản cũng là chỉ còn đường chết.



Bởi vậy, mặc kệ là xuất phát từ động cơ gì, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đều cho rằng Lyon khả năng hạ tử thủ đối với mình là không lớn, trừ phi thật sự ép đến mức cá chết lưới rách, không thể không động thủ.



Sau khi bàn bạc xong chính sự, hẹn xong thời gian buổi tối gặp mặt, Tạ Vũ Tình muốn đi làm việc, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cũng không lưu lại, cùng nhau về tứ hợp viện, tìm được Diêu Mộng Khiết, đem kế hoạch nói với cô một lần. Cô ấy là cố chủ, kế hoạch hành động có liên quan tự nhiên cần nói với cô.



Diêu Mộng Khiết đột nhiên nghe được kế hoạch, có chút kinh ngạc, “Các người thật sự muốn chủ động đối phó Lyon, vì sao không thủ vững một tháng?



Diệp Thiếu Dương nói: “Dù sao xác định hắn khẳng định là muốn giết cô, không bằng tiến hạ thủ vi cường, đem hắn trừ bỏ trước, xong hết mọi chuyện.”



Còn có một nguyên nhân chân thật, Diệp Thiếu Dương không tiện nói lắm: mình thật sự không muốn vướng bận ở trên chuyện này quá lâu nữa, chuyện Từ Phúc, chuyện Thanh Ngưu, đều cần mình đi tham dự, hơn nữa… Mình còn muốn kết hôn.




Diệp Thiếu Dương nói với lão Quách kế hoạch của mình đêm nay, lão Quách nghe xong, nói: “Xem ra để muốn sớm hành động có phải hay không?”



Diệp Thiếu Dương nói: “Sóm một chút xử lý xong chuyện này, mới có tinh lực để ứng phó việc khác.”



Lão Quách gật đầu, “Vậy được, cho ta một ngày một đêm thời gian, giữa trưa ngày mai đệ tới đây lấy đồ.”



Lúc này vừa vặn di động vang lên, lão Quách cầm lên nhìn thoáng qua, nói: “Nhân viên ta mời đến giúp ta ép nước đã đến, đệ đi đi làm việc của đệ, ta xử lý xong thì thông báo đệ.” Nói xong tiếp điện thoại, lớn tiếng nói chuyện.



Diệp Thiếu Dương đi ra bên ngoài tầng hầm ngầm, khi đến đầu cầu thang, quay đầu nhìn thoáng qua lão Quách đang gọi điện thoại, gọi một tiếng: “Quách sư huynh.”



“Cái gì?” Lão Quách buông di động, hướng hắn khoát tay, không kiên nhẫn nói: “Đệ nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian của ta.”



Diệp Thiếu Dương vốn định nói với hắn một tiếng cảm ơn bị hắn sống như vậy, phát ra nụ cười từ trong lòng đối với hắn, đi lên bậc thang.



Buổi tối, Diệp Thiếu Dương lưu lại Lâm Tam Sinh và Qua Qua, đến sân bay cùng Nhuế Lãnh Ngọc, Tạ Vũ Tình đã sớm đến, sau khi gặp mặt, nói cho bọn họ sự tình đã xử lý thỏa đáng.



Diệp Thiếu Dương đem Truy Tung Phù đã vẽ sẵn giao cho cô, đây là một tấm linh phù đặc chế, chỉ có kích thước bằng một nửa linh phụ bình thường, Tạ Vũ Tình đón lấy, kiểm tra một phen, xác định không có vấn đề, nói: “Chị tự mình đi xử lý, tuyệt đối không có vấn đề. Đi thôi, chúng ta đi phòng theo dõi trước.”