Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1916 : Đêm Thả Quỷ Hút Máu (3)

Ngày đăng: 05:03 30/04/20


“Làm cái gì thế, sao lại không đi nữa?” Tên trộm phía trước mắng.



“Quỷ quỷ quỷ…” Tên trộm trẻ tuổi quay đầu nhìn bức rèm động tĩnh, bị dọa nói chuyện cũng không lưu loát nữa.



“Nói hươu nói vượn cái gì!” Kẻ lớn tuổi cũng đứng lại, cầm lấy đèn pin hướng cửa sổ bên kia soi tới.



“Nào có quỷ, rõ ràng là gió thổi…” Còn chưa dứt lời, bức rèm cử động lợi hại hơn, nhìn qua như là bên trong bọc một người, giương nanh múa vuốt muốn lao tới, nhưng bị bức rèm vây khốn, ánh đèn pin soi tới, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng người, căn bản là không có người.



“Ôi má con ơi! Quỷ nha!”



Ba người cùng nhau hét lên, ống kim loại trong tay ầm một tiếng rơi xuống đất, còn đập lên chân một người, kêu một tiếng thảm thiết, nhảy lò cò khập khiễng chạy ra.



Diệp Thiếu Dương nhắm chừng lần này bị đập không nhẹ, nhưng nghĩ đến bọn hắn trộm nắp hố ga, nhất thời cảm thấy cũng là trừng phạt đúng tội, chỉ là lo lắng tiếng kêu của bọn hắn đưa tới quý hút máu, vì thể đi theo.



Ba tên trộm ngu ngốc này chạy thẳng về phía cửa chính, lúc sắp tới cửa, Diệp Thiếu Dương nghe thấy một đợt tiếng kêu xèo xèo từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn, mấy con dơi từ trên không đỉnh đầu bay xuống, da lông ở dưới ánh trăng tỏa ra màu đỏ.



Dơi máu!




Đại bộ phận là quy hút máu với người sói, còn có một chút tà vật, Diệp Thiếu Dương không phân biệt được là cái gì, đoán hẳn là tà vật đặc thù.



Ở trong một gian phòng lớn trống trải, cửa sổ bị bịt kín, bị bố trí thành bộ dáng một cái phòng học hoặc là lễ đường trên một bức tường trước nhất treo một bức tranh toàn thân Thượng Đế, hai bên đốt hai giá nến hình dạng chữ Thập, một ít tà vật quỳ mọp phía trước, nhìn qua cảm giác cực kỳ thành kính, trong miệng hát tựa như là thánh ca.



Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, chậc chậc lấy làm lạ, không hiểu vì sao, quỷ hút máu cùng giáo hội rõ ràng là tử thù, vì sao quỷ hút máu cũng thờ phụng Thượng Đế?



Liên quan điều này, hắn trước đây từng nghe Nhuế Lãnh Ngọc thoáng nói qua một ít điển cố, nhưng cũng chưa nghe cẩn thận, trên thực tế cũng không cảm thấy hứng thú lắm.



Diệp Thiếu Dương mò đến lầu bốn.



Khác với mấy tầng phía dưới giống như văn phòng, lầu bốn không có gian nhỏ, mà là mấy căn phòng tương đối lớn, Diệp Thiếu Dương tùy tiện vào một gian, bài trí trong này quả thực nhìn mà nghẹn họng cứng lưỡi:



Đây là một gian phòng, vách tường là từng quét vôi, một mảng trắng như tuyết, đồ gia dụng tuy không nhiều, nhưng nhìn qua đều là loại đồ gia dụng kiểu u rất được chú ý, trên đất trải thảm màu đỏ, cửa sổ cũng bị rèm cửa sổ sát đất thật dày ngăn trở.



Diệp Thiếu Dương lại vào phòng ngủ, phát hiện cách điệu giống bên ngoài, trên giường rộng ít nhất hai mét trải chăn lông nhìn qua là biết hàng đáng tiền, trải chỉnh tề ở trên giường, đối diện còn có một tủ quần áo, bên trong treo rất nhiều quần áo. Trên tủ đầu giường còn có giá nến, bên trên còn đặt một quyển sách, Diệp Thiếu Dương nhìn một chút, là loại rất dày nặng, tên là chữ nước ngoài, đọc không hiểu.