Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1947 : Thanh Vân Tử Trong Khổ (2)

Ngày đăng: 05:03 30/04/20


Đạo Phong nghe xong lời này, hơi ngẩn ra, nói: “Sư phụ cũng có kế hoạch?”



“Ta không có.”



Đạo Phong trầm mặc một hồi, nói: “Đệ tử không hiểu.”



“Không hiểu thì không hiểu… Ta hy vọng người vĩnh viễn cũng không hiểu, ta cũng thích Thiếu Dương vĩnh viễn không hiểu.” Trong mắt Thanh Vân Tử toát ra một tia đau thương, thở dài: “Nói vấn đề thứ hai của ngươi đi, nói xong thì cút mau, ngươi sai rồi, ta đối với người hỏi ta cũng vẫn phiền!”



Đạo Phong cười cười, sau đó vẻ mặt từng chút một trở nên trầm trọng hẳn lên, hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất: “Nhuế Lãnh Ngọc, rốt cuộc là người, hay là cái gì khác?



Lạch cạch.



Cây gậy gỗ trong tay Thanh Vân Tử rơi xuống đất. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm quẻ tượng dưới đất được mình bày một nửa, nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: “Ta ở Quỷ Vực lâu, ta làm sao biết.”



Đạo Phong than nhẹ một tiếng: “Sư phụ, người bại lộ rồi.” Thanh Vân Tử biết mình là bại lộ rồi: nếu mình hoàn toàn không biết nội tình, lúc này nên biểu hiện rất kinh ngạc, sau đó hỏi lại hắn ở trên người Nhuế Lãnh Ngọc đã phát hiện bí mật gì.



Lão trầm mặc. Đạo Phong cũng không vội, lẳng lặng chờ đợi.



Sau một lúc, Thanh Vân Tử dùng giọng u ám nói: “Ngươi không cần hỏi ta, ngươi có thể rất nhanh sẽ biết.”



“Có ý tứ gì?”



Đợi một hồi, thấy Thanh Vân Tử chưa phản ứng, Đạo Phong nói: “Con không để ý cô ta là người hay quỷ, nhưng con luôn cảm thấy, cô ta muốn thương tổn Thiếu Dương.”



Trong lòng Thanh Vân Tử ngẩn ra, nhanh như vậy…



Thở dài, “Ta và Nhất Cốc đại sự làm nhiều như vậy, rất có thể vẫn đã chậm một bước…”



Đạo Phong nói: “Con muốn biết chân tướng.”
Hai người chạy hồi lâu, mua rất nhiều đồ dùng kết hôn, tuy đi dạo phố mệt mỏi các kiểu, nhưng Diệp Thiếu Dương rất hưởng thụ cảm giác như vậy, lúc chạng vạng, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, mệt trực tiếp ngồi phịch ở trên sô pha.



“Cảm giác thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên người hắn, nói.



Diệp Thiếu Dương ôm lấy khuôn mặt của cô, nói: “Hạnh phúc chết mất!”



Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày một cái nói: “Vì sao nói chết, gở bao nhiêu chứ.”



Diệp Thiếu Dương cười nói: “Em mẫn cảm như vậy làm gì!”



Nhuế Lãnh Ngọc phun ra một hơi, nói: “Em luôn cảm thấy loại hạnh phúc này có chút không chân thực.”



Diệp Thiếu Dương cười trêu nói: “Cũng sắp kết hôn rồi, còn giãy dụa cái gì?”



Hai người đang nói chuyện phiếm, Nhuế Lãnh Ngọc nhận được một cuộc điện thoại, là Nhất Cốc đại sự gọi tới, nói một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc buông di động, nói với Diệp Thiếu Dương Nhất Cốc đại sư đã chọn cho bọn họ ngày kết hôn, mùng 9 tháng 10, hỏi hắn có ý kiến hay không.



“Mùng 9… Vậy là còn có năm ngày, vội vàng như vậy?” Diệp Thiếu Dương đương nhiên muốn kết hôn càng nhanh càng tốt, nhưng hôn lễ rất nhiều chuyện đều phải chuẩn bị, hắn không hy vọng đến lúc đó bởi vì quá vội vàng mà lưu lại cái gì tiếc nuối.



“Mùng 9 là trùng cửu, ngày rất tốt, trùng cửu vốn chính là người thân đoàn tụ, ngụ ý này cũng rất tốt.”



Diệp Thiếu Dương tự nhiên tỏ vẻ không có vấn đề.



Nhuế Lãnh Ngọc sau khi trả lời Nhất Cốc đại sự, lại hàn huyên một hồi, ngắt điện thoại, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sư phụ em ngày kia đến, giúp chúng ta chủ trì hôn lễ.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy chúng ta cần nhanh chóng đặt tiệc phát thiệp mời. Cho mọi người thời gian an bài.”



“Ngày đó là trùng cửu, đơn vị bình thường đều nghỉ.”