Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2045 : Thất Tử Xuyên Tâm (1)

Ngày đăng: 05:04 30/04/20


Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân thì muốn tiếp tục hướng Giang Tây hướng Đông Bắc đi tới, đi hướng địa khu Ưng Đàm.



Ở trong căn phòng cách này, hai người bọn Diệp Thiếu Dương mở ra hành lý, kiểm tra một phen, lương khô mang đến đại bộ phận đều bị ngâm nước, không thể ăn nữa, còn lại thịt khô vẫn vấn, nhiều nhất cũng chỉ đủ hai người ăn ba ngày.



Vốn dựa theo kế hoạch, bọn họ một ngày nên tiến vào huyện thành, sau khi mua sắm một phen, mướn xe ngựa tới Long Hổ sơn, nhưng bây giờ… Không có tiền, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, đi Ưng Đàm còn có vài trăm dặm, nếu dựa vào hai chân đi qua… Cho dù Diệp Thiếu Dương không sợ lãng phí thời gian, cũng sẽ đói chết ở nửa đường. Ở



Bởi vậy, trước mắt chuyện quan trọng nhất là nghĩ cách kiếm tiền.



Thúy Vân một người phụ nữ nông thôn, ra bên ngoài, tự nhiên là một chút chủ ý cũng không có, chỉ lo nhìn Diệp Thiếu Dương ngày người.



Diệp Thiếu Dương càng không có chủ ý gì, dù sao mình là xuyên việt tới, ở thế giới này thiếu kỹ năng sinh hoạt, sở trường duy nhất, cũng chính là pháp thuật.



“Chúng ta đi nơi này.” Diệp Thiếu Dương chỉ vào một nơi trên bản đồ dùng bút lông vòng lại nói. Thúy Vân không biết chữ, nhưng bản đồ vẫn có thể xem, ghé lên nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Đây không phải vị trí nghĩa trang Vạn đại bá nói sao, cậu muốn đi nơi đó làm gì chứ?”



“Đuổi thay.” Diệp Thiếu Dương kiên định phun ra hai chữ này, nghe vào trong tai Thúy Vân, ngây ra tại chỗ, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, một cậu cũng nói không nên lời.



“Đuổi thay kiếm tiền.” Diệp Thiếu Dương bổ sung một câu, nhún vai nói, “Cái gì khác tôi cũng không biết, tôi chỉ biết cái này.”
Sau đó Diệp Thiếu Dương mới biết được, vùng này tuy là núi sâu, cũng là một dãy núi này đi hướng một tiết điểm, thường xuyên sẽ có người đi bộ vào núi sẽ từ trong thôn nhỏ này đi ngang qua, ở đây tá túc, dân bản xứ coi như là quen.



Người nhà này là một đôi vợ chồng già, khi Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân đến, hai người đang nhóm lửa nấu cơm, Thúy Vân rất tự nhiên đi lên hỗ trợ, kéo gần quan hệ với đại nương, rất nhanh đã trở nên thân quen, sau đó bốn người cùng nhau ăn cơm. Từ sau khi vào núi, hai người Diệp Thiếu Dương chưa từng ăn cơm bếp củi lửa nấu ra, giờ phút này húp cháo gạo nóng hầm hập, thật sự là một loại hưởng thụ rất lớn, thơm hơn so với bất cứ thứ gì bình thường ăn.



Diệp Thiếu Dương hài lòng nuốt xuống một ngụm cháo, nhìn Thúy Vân một cái, phát hiện Thúy Vân cũng đang nhìn mình, hai người đều hiểu suy nghĩ của đối phương, nhìn nhau cười.



Vừa ăn cơm, Thúy Vân vừa nói chuyện phiếm với đôi vợ chồng già, biết được người nhà này họ Lưu, có ba con trai, một người đi làm lính, một người đi học ở Quảng Châu, chỉ có một người ở huyện thành chân núi không xa làm ăn nhỏ, ngẫu nhiên sẽ lên núi vấn an bọn họ.



Bị hỏi về mình, Thúy Vân dối xưng mình và Diệp Thiếu Dương là hai chị em, đến Giang Tây là nương nhờ họ hàng, bởi vì gặp thổ phỉ, bất đắc dĩ chỉ đành đi bộ đến bên này. Hai vợ chồng già vừa nghe, càng cảm thấy bọn họ đáng thương.



Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ hỏi thăm về tình huống phụ cận, hai vợ chồng già tỏ vẻ, thôn này tên là thôn Tư Cố, sở dĩ có cái tên kỳ quái như vậy, còn phải nói từ tổ tiên thôn, tổ tiên thôn này, nghe nói là một vị tướng quân thời điểm Minh triều, bởi vì tránh họa, mới mang theo một đám thân tộc cùng bộ hạ trốn tới chỗ này, mở núi đá, tự mình trồng trọt, tự cấp tự túc, trải qua cuộc sống giống như chốn đào nguyên, về sau đại Minh triều mất, các hậu nhân của tướng quân cũng đều đã quen hoàn cảnh trong núi, sinh sản tới bây giờ.



Bởi vì có khách nhân đến, hơn nữa Thúy Vân nói ngọt, dỗ hai vợ chồng già rất vui vẻ, Lưu lão đầu hưng phấn lấy ra rượu ngũ độc mình ngâm, muốn cho Diệp Thiếu Dương nếm thử.



Diệp Thiếu Dương vừa nghe tên đã biết không phải thứ gì tốt, quả nhiên, ở sau khi Lưu lão đầu mở ra vại rượu, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, ở bên trong phát hiện bọ cạp con rết các loại độc vật, trong lòng phát run một trận, nhưng lại không tiện không nể mặt Lưu lão đầu, đành phải kiên trì tiếp chén rượu hắn đưa tới.