Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2102 : Cương Thi Đạo Trưởng (2)

Ngày đăng: 05:05 30/04/20


Nghĩ xa rồi… Suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương lại về tới trên chuyện Thúy Vân kể, nói: “Sau đó thì



sao?”



“Sau đó, đôi vợ chồng Chiết Giang này tính vài năm sau phải đi, muốn đem cửa hàng chuyển cho chị đến làm, lúc ấy chị là rất muốn cùng nhau kinh doanh với nam nhân của chị, nhưng khi đó nam nhân của chị kiểm tra ra bệnh ho lao, vì chữa bệnh, đem tích tụ đầu tiêu hết, chị phải chiếu cố anh ấy, cũng không có thời gian ở tiệm cơm giúp việc bếp núc nữa, về nhà, về sau nam nhân của chị chết, tiền cũng tiêu hết, lại nói chị một nữ nhân ở nông thôn, không có nam nhân giúp đỡ, chuyện gì cũng không làm được, chuyện này cũng không nghĩ nữa…”



Nói tới đây, ánh mắt Thúy Vân cũng ảm đạm xuống.



Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong chuyện cũ chua xót, vỗ vỗ ở trên tay cô, an ủi một phen, nói: “Chị, nếu bây giờ có cơ hội cho chị mở quán cơm, chị còn muốn kinh doanh hay không, mở một cái so với cái này còn lớn hơn, tôi làm nhân viên cho chị, bản thân chị làm bếp.”



Thúy Vân lập tức giật mình, sau đó nghĩ ra ý đồ của Diệp Thiếu Dương, vội vàng lắc đầu nói: “Vậy không được, đó là tiền của cậu, là để cậu cưới vợ. Chị không thể tiêu.”



“Tiền của tôi, cũng có một nửa của chị, lại nói tôi cưới vợ có thể dùng nhiều tiền như vậy sao.” Diệp Thiếu Dương nhìn ra cô thật ra là muốn mở tiệm cơm, chỉ là có chút băn khoăn, vì thế lại cổ vũ một phen.



Thúy Vân bị hắn nói khiến nguyện vọng trong lòng trước đây sống lại, nghiêm túc suy nghĩ, vẫn lắc đầu, nói: “Chị từng nói, muốn quản gia cho cậu, trừ phi cậu đến lúc đó không cần chị nữa, bằng không chị không yên tâm về cậu.”



Diệp Thiếu Dương cười cười, trong lòng càng thêm kiên định ý nghĩ của mình: mình dù sao sẽ không ở lâu thời đại này, nếu tương lai đi rồi, lưu lại Thúy Vân một mình mẹ goá con côi sinh hoạt, mình cũng không yên tâm, nếu cô có sự nghiệp của bản thân mà nói, vậy mình cũng có thể yên tâm mà đi. Nhưng bây giờ còn sớm, hắn chưa đem ý nghĩ của mình nói cho Thúy Vân, chỉ là ở trong
“Họ Mao tên Tiểu Phương, ồ, vậy là Mao Tiểu Bình Mao sư huynh.”



“Không dám không dám” Mao Tiểu Phương rất khách khí.



Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhíu mày, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, cẩn thận suy nghĩ, lực chú ý đặt ở trên tên của đối phương, Mao Tiểu Phương, Mao Tiểu Phương…



Trong giây lát cả người chấn động, nửa miếng thịt ăn trong mồm cũng lập tức kẹt ở trong cổ họng.



“Mao Tiểu Phương!! Ông là Mao Tiểu Phương!!”



Mao Tiểu Phương thấy hắn giật mình như thế, bị dọa giật mình, lẩm bẩm: “Chính là tại hạ, Diệp đạo huynh làm sao vậy, chẳng lẽ là từng nghe tên bần đạo?”



“Từng nghe, từng nghe.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, trong lòng thật sự là nói không nên lời là cảm xúc gì, Mao Tiểu Phương… Trên đời này thật sự có Mao Tiểu Phương đạo trưởng. Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới một cái tên: Lâm Chính Anh.



Ở trong ( cương thi đạo trưởng) đại danh đỉnh đỉnh, Lâm Chính Anh sắm vai đạo sĩ am hiểu bắt cương thi kia chính là Mao Tiểu Phương.