Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2147 : Khổng Tước Minh Vương (2)

Ngày đăng: 05:05 30/04/20


Cho dù ở thời đại này, Đại Thanh đã mất, nhưng loại tập tục này của dân gian cũng chưa chuyển biến lại, hẳn là sẽ không có ai điêu khắc vật hình rồng, hơn nữa thứ này nhìn qua lộ ra một loại cảm giác phong cách cổ xưa, hẳn là đồ cổ. Diệp Thiếu Dương bởi vậy lớn mật nói ra phán đoán.



“Không sai, thứ này, lúc ấy chính là thứ duy nhất tổ tiên kia của tôi từ trong cổ mộ mang ra, truyền mãi tới tay tôi.” Diệu Tâm nói.



“Cái này… Có ý nghĩa gì đặc thù sao?”



“Không có, lúc ấy bởi vì quá mức gấp gáp, không có cách nào kết luận niên đại cùng bối cảnh của cổ mộ, lại gặp biến cố, tổ tiên tôi chỉ đem thứ này mang theo đi ra, là muốn thông qua nó để phỏng đoán tin tức cổ mộ. Về sau chứng thực khắp nơi, mới biết được đây là ấn Tống Độ Tông triệu năm đó từng dùng.”



Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói: “Ngọc tỷ?”



“Không phải ngọc tỷ, là thường ẩn của Triệu Đích.” Diệu Tâm nói xong, đem ngọc ẩn lật lại, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy phía dưới viết bốn chữ “Thái Ất Huyền Môn”, nhất thời kinh ngạc, “Sao có thể là bốn chữ này?”



Diệu Tâm nói: “Tống Độ Tông tin đạo, đây là thường ấn hắn mang bên người, nghịch chơi, dùng ở một số nơi phi chính quy.”



Mao Tiểu Phương ở sau khi trưng cầu Diệu Tâm đồng ý, đem ngọc ấn cầm trong tay, thưởng thức



một hồi, lẩm bẩm: “Đây chẳng lẽ thật sự là vật của Tống Độ Tông?” Diệu Tâm nói: “Đương nhiên không có giả.”



“Vậy chủ nhân cổ mộ, là Tống Độ Tông?” Mao Tiểu Phương kinh ngạc trọn thật to hai mắt.



Diệu Tâm lắc đầu nói: “Không phải, theo tổ tiên tôi kiểm chứng, chủ nhân ngôi mộ này, là một con cháu của Tổng Độ Tông Triệu Đích, tên họ không biết.”



“Con cháu Tống Độ Tông?” Mao Tiểu Phương sửng sốt.




Diệp Thiếu Dương nhìn Mao Tiểu Phương một cái nói: “Vậy thì sẽ không, tôi không muốn làm cơ.”



“Tôi không phải gà!” Mao Tiểu Phương vừa nghe đã không thoải mái.



“Được rồi. Cơ này không phải loại gà mà anh nghĩ.” Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích.



“Nhàm chán!” Diệu Tâm hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, xoay người ra khỏi cửa. Tào Vũ Hưng liếc ngang Diệp Thiếu Dương một cái, cũng đi theo.



Mao Tiểu Phương đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Thật phải theo bọn họ cùng nhau xuống



mộ?”



Diệp Thiếu Dương nói: “Có ý tứ gì?”



“Trong mộ kia có vại luyện thi, tôi có chút lo lắng…”



Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Em gái này là địa sự truyền nhân, hẳn là sẽ có chừng mực, lại nói chúng ta chỉ là đi xem tình huống thế nào trước, sau đó nói sau.”



Mao Tiểu Phương gật gật đầu.



Đào Hoa Sơn, một đạo sĩ mặc đồ tím đi nhanh ở trên sơn đạo, đi thẳng lên đỉnh núi, xa xa nhìn thấy trong đình nhỏ, một bóng người ngồi ngay ngắn ở trên lan can, mặt hướng vách núi, đang ngồi thiền điều tức, bên người vốn quanh mấy luồng khí tím, bộ dạng như cánh hoa, vờn quanh hắn, hình ảnh nhìn qua lộ ra một sự trang nghiêm cùng thần bí.