Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2185 : Bàn Tay Quá Dài (4)

Ngày đăng: 05:06 30/04/20


Nơi này là Mao Sơn, nếu thực động thổ, sự tình liền quá nghiêm trọng rồi. Nghĩ một chút, nghiến răng, quay đầu hướng các tông sư vẫn đều chưa mở miệng nói chuyện kia nói: “Chúng ta là đi cùng nhau, chẳng lẽ để một mình ta ra mặt, để cho một tên hậu bối nhục nhã như vậy?”



“Quá rồi.” Trương Vô Sinh nói.



“Vốn đã quá rồi, các người ngồi yên không lý đến sao?” Ngọc Cơ Tử thấy hắn nói chuyện vì mình, rất cao hứng.



Trương Vô Sinh liếc xéo hắn một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Ta là nói người quá đáng rồi.”



Ngọc Cơ Từ ngày ra tại chỗ.



Trương Vô Sinh đứng dậy, nói: “Chúng ta hôm nay đến, là vì tiền đồ của toàn bộ giới pháp thuật, không phải để người mượn việc công báo thù riêng… Người nói chưởng giáo của người ta đã chết, cái này chẳng lẽ không phải quá đáng?”



“Điều này…” Ngọc Cơ Tử á khẩu không trả lời được. “Ta nói chuyện là có chút khó nghe, nhưng cũng là vì kế hoạch của mọi người. Các vị, chúng ta hôm nay là đến đây vì điều gì?”



“Ta thấy chuyện này vẫn là đừng nhắc nữa.” Thanh âm một nữ tử vang lên, mọi người cùng nhau



quay đầu nhìn lại, tìm được người nói chuyện: Nga Mi son chưởng giáo Tỉnh Tuệ sư thái. Bà vẫn luôn ngồi ở hàng sau, lẳng lặng uống trà, hình như cũng chưa từng nói điều gì với người khác.



Nhìn thấy bà đột nhiên nói chuyện, hơn nữa là hướng về Diệp Thiếu Dương, Ngọc Cơ Tử sửng sốt một phen, nói: “Tĩnh Tuệ sư muội, ngươi đây là… Không đồng ý đem Diệp Thiếu Dương đuổi khỏi Mao Son?”



Tĩnh Tuệ sứ thái lẳng lặng nói: “Ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới.”



Ngọc Cơ Tử ngạc nhiên, “Vậy ngươi… Vì sao sẽ theo chúng ta cùng nhau đến?”
Một thanh âm, từ ngoài cửa chính điện truyền đến, thanh âm vang dội, khiến mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng. Mọi người cả kinh, nhìn nhau.



Tô Khâm Chương bước nhanh đi qua, đẩy mở cửa.



Hai người đang theo phương hướng cửa điện đi tới, mấy đệ tử Mao Sơn đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa, lại giống như bị một bức tường vô hình ngăn trở, vô luận làm như thế nào, cũng không thể tới gần bên người bọn họ, ai cũng bị dọa, vốn chức trách, phải đuổi theo hai vị khách không mời mà đến này, lúc này nhìn thấy Tô Khâm Chương, lập tức đều cầu cứu nhìn về phía hắn.



“Các ngươi đi xuống trước.” Tô Khâm Chương vung tay lên, các đệ tử bình thường này đã ngay cả tới gần đối với hai người kia cũng không làm được, vậy lưu lại cũng không có tác dụng gì.



Tô Khâm Chương chăm chú hướng hai vị khách không mời mà đến này nhìn lại, hai người đều là nam nhân, lại để tóc dài, tóc búi ở một bên, từ trên vai bên trái buông xuống, trên người mặc một bộ đồ trắng, bên trên không có trang sức gì cả, giày cũng là màu trắng, không dính một hạt bụi.



Xem trang phục hai người này, tựa như người cổ đại. Nhưng hai người này rất có khí chất: một người hơn bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, trên cằm để một chòm râu, nhìn qua giống như là loại quân sự trong phim truyền hình cổ đại, Tô Khâm Chương đột nhiên nhớ tới nhân vật Lương Triều Vĩ sắm vai ở trong ( Anh Hùng), tuy bề ngoài khác nhau, nhưng hình tượng và khí chất đều rất giống.



Ở phía sau nam tử trung niên này, một tiểu tử hai mươi mấy tuổi đi tới, so với khí chất trầm ổn của nam tử trung niên, người trẻ tuổi này khóe miệng nhếch lên, có một loại cảm giác cả vú lấp miệng em.



Hai người tựa như nam mô, sải bước chân làm bộ làm tịch, chậm rãi đi đến ngoài cửa đại điện, người trung niên hướng Tô Khâm Chương chắp tay, cười nói: “Tô chưởng môn, hạnh ngộ (may mắn được gặp gỡ).”



“Các ngươi là.”



“Hiên Viên thị.” Không đợi Tô Khâm Chương hỏi xong, sau đó hướng Trương Vô Sinh nói.



Trong lòng Tô Khâm Chương lộp bộp một cái, Hiên Viên thị… Đó là pháp thuật công hội! Bọn họ sao có thể đến Mao Sơn, hơn nữa còn là hôm nay các đại môn phái tề tụ Mao Sơn.