Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2289 : Kỳ Môn Độn Giáp (2)

Ngày đăng: 05:07 30/04/20


Loại lâm thời bố trí này, thật ra không tính là trận pháp đích thực, chỉ là dựa vào pháp lực mọi người cùng linh lực pháp khí, tổ chức lại với nhau, hình thành một kết giới cường đại, hai người đó vừa ra khỏi trận, lập tức bị kết giới chặn lại.



Toàn thân người áo trắng run lên, từng tầng mảnh vỡ linh quang từ đỉnh đầu bản thân hướng chung quanh lan tràn, nhìn qua lại như là từng chiếc lông vũ, lập tức bám vào ở trên kết giới vô hình.



Người áo trắng nhẹ nhàng cười, nói: “Nhân gian pháp sư, các ngươi đã là mạnh nhất rồi nhỉ?”



Vân Xuân Sinh chủ trận, cảm giác được luồng áp lực chưa từng có kia trên kết giới, trong lòng kinh hãi đến cực điểm: bọn họ hơn mười lão già này, mỗi người đều là tông sư một phái, tu vi ở nhân gian đăng phong tạo cực, cùng nhau phát lực, bố trí ra một đạo kết giới này, khí tràng mạnh mẽ, căn bản không cần giải thích nhiều, lại cũng chỉ vừa đủ chống đỡ với thực lực người này, thượng cổ dị thú, thật sự mạnh đến mức có thể không để pháp thuật nhân gian vào mắt sao?



“Không biết tôn tính tục danh thượng tiên?” Vân Xuân Sinh hỏi.



Người áo trắng nói: “Ta là Tất Phương, vị này phía sau ta, tên là Bạch Trạch. Chúng ta rời nhân gian đã lâu, các ngươi hẳn là chưa từng nghe tên của chúng ta.”



Tất Phương! Bạch Trạch!



Trong lòng đám người Vân Xuân Sinh kinh hãi, quả thực không thể tưởng tượng.



Tên của hai dị thú này, đừng nói là pháp sư, cho dù là người thường, cũng có một bộ phận tương đối số người từng nghe nói:



Thượng cổ dị thú, quá nửa là Cửu Lê nhất tộc, ở trong hồng hoang chi chiến ( cũng gọi là thượng cổ chi chiến), Cửu Lê đại chiến với Thần Nông thị, cuối cùng Xi Vưu chết, Thần Nông thị cũng đại thương nguyên khí, sau đó Hiên Viên Thượng Đế thu phục dị thú còn sót lại, trong đó có mấy con quy thuận Hiên Viên sơn, có một con, bị Phong Đô đại đế bắt hàng phục, trấn thủ địa phủ, tựa như Đế Thính, Toan Nghê.



Có một số đi xa tị nạn, tự thành thế lực, đó là đời sau của Tương Thần: Hậu Khanh, Thắng Câu, Nữ Bạt. Như Hỗn Độn Thiên Ma của Hỗn Độn giới ( Dương Cung Tử là truyền thừa, không phải là Hỗn Độn đời đầu tiên.)



Có một số tiến vào đạo môn Xiển giáo, tựa như Tì Hưu, Kỳ Lân.



Có một số tiến vào đạo môn Tiệt giáo, tu thành chính quả, như Lê Sơn Lão Mẫu, vốn là Đằng Xà.
Cho dù mình vô địch ở nhân gian, nhưng đối mặt các cường giả không biết từ nơi nào toát ra vẫn cảm thấy vô lực.



Bạch Trạch mỉm cười, nói: “Người là người, thần là thần, giữa người cùng thần, cách nhau giống như lạch trời vạn trượng, không phải đối thủ, cũng là tất nhiên. Cớ gì thương cảm?”



Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Con người thật sự đánh không lại thần sao?”



“Người có nhục thân trói buộc, không thể phi thiên độn địa, làm sao đối địch cùng thần minh?”



“Nhân gian pháp thuật, lại chỉ có con người mới có thể tu luyện! Con người không hư vô như quỷ, không nhanh nhẹn như yêu, không có nhục thân cứng rắn của thi tộc, cũng không giỏi biến hóa như tà linh, nhưng nhân gian pháp sư, vì sao có thể hàng phục quỷ yêu tà linh?”



“Nhân gian pháp thuật, vốn chỉ là sống mái trên sừng ốc sên, so sánh với thủ đoạn của thần minh, lại đã tính là gì?”



Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, “Ta không tin.”



“Tin hay không, cũng không do ngươi.”



Bạch Trạch dang đôi tay, lập tức có hắc quang trào ra, nháy mắt đem Diệp Thiếu Dương cuốn vào trong đó.



Diệp Thiếu Dương cảm giác mình giống như ngay sau đó xuyên việt, đi tới trong một mảng hư không, cái gì cũng không còn nữa, chỉ có vô tận hư không, hướng quanh thân mình đè ép lại.



Toàn thân Diệp Thiếu Dương run rẩy, nhưng tứ chi đều không thể di động, mở to mắt nhìn lại, trong hư không, lóe ra ngôi sao không đếm xuể, so với trong thế giới thực tế nhiều hơn nhiều, vô số ngôi sao hợp thành một đường thật dài, Diệp Thiếu Dương biết đó là ngân hà.



Luồng lực lượng đó có mặt khắp nơi, kéo thần thức Diệp Thiếu Dương hướng ngân hà bay đi, theo khoảng cách càng lúc càng gần, ở trong các ngôi sao rậm rạp, xuất hiện khuôn mặt như có như không, là bộ dáng Bạch Trạch.