Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2300 : Phân Biệt (1)

Ngày đăng: 05:07 30/04/20


Diệp Thiếu Dương lúng ta lúng túng vươn tay, bắt với cô một cái.



“Anh phải tốt đó, tạm biệt, một trăm năm sau, chúng ta gặp lại.” Ngô Đồng nói xong, trở về đến trước phòng của mình, lau khô nước mắt, sau đó mở cửa đi vào.



Diệp Thiếu Dương ngây ngốc đứng ở cửa, qua thật lâu mới về phòng của mình.



“Lão đại, anh thật ra rất thích cô ấy nhỉ.”



Mỹ Hoa và Bánh Bao từ trong Âm Dương Kính bay ra.



Lúc trước Diệp Thiếu Dương và Ngô Đồng cùng nhau nói chuyện, bọn họ đều nghe thấy được, chỉ là không tiện đi ra, lúc này Ngô Đồng đi rồi, bọn họ cũng nhịn không được muốn đi ra hít thở.



“Nước, nước ở nơi nào, ta muốn nước!”



Bánh Bao tìm khắp phòng, cuối cùng lao đầu chui vào trong chậu rửa mặt, hiện ra chân thân Thông Linh Phật Tử Hỏa, nhìn qua như là một cây cải củ lớn, trên đầu đội vài cái lá cây.



kỳ Thông Linh Phật Tử Hỏa thời kỳ còn nhỏ, cùng phẩm tướng sau khi thành niên hoàn toàn khác nhau.



Diệp Thiếu Dương đi đến trước cửa sổ, yên lặng đứng, chưa trả lời Mỹ Hoa.



“Lão đại, anh có phải hay không cũng từng nghĩ, ở lại thế giới này, đem cô ấy coi là chủ mẫu, đem tất cả trách nhiệm, báo thù linh tinh đều buông xuống, cứ như vậy bầu bạn cô ấy đi hết cả đời này?”



Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, nói: “Đó không phải tôi. Cô ấy nói không sai, cô ấy cũng không phải Lãnh Ngọc. Tôi vẫn muốn trở về, tiếp tục tìm kiếm Lãnh Ngọc, làm việc tôi nên làm.”



Mỹ Hoa thở dài, nói: “Ngô Đồng cô nương đại khái là muốn đi rồi.”



Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, trước đó lúc Ngô Đồng nói với hắn “tạm biệt”, trong nháy mắt đó, trái tim hắn chợt đau đớn, nhưng vẫn không giữ cô ấy lại. Bởi vì, hắn không có tư cách.



“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Mỹ Hoa, cho dù là cô, chúng ta có một ngày cũng phải tách ra.”
“Cảnh trong mơ cái gì?”



“Tỷ như, ở trong ảo cảnh, an bài cho ta một cô nương ta thích, mặc cho ta làm cái gì cũng được?”



Bánh Bao ngây ngốc nhìn hắn. “Ngươi là hòa thượng mà, sao có thể…”



“Ngươi không hiểu, ta đây gọi là đại triệt đại ngộ, tính tình thật.”



Diệp Thiếu Dương đi tới nói: “Đừng bậy bạ, cậu tìm đến tôi, có chuyện gì?”



“Mấy người chúng tôi đều ở phòng cách vách, vừa cùng nhau thương lượng, muốn cùng đi Đào Hoa Sơn xem bọn họ đánh xong chưa, ai thắng ai thua, muốn đến gọi cậu đi cùng.”



“Tốt, tôi cũng có ý tưởng này, đi chúng ta cùng nhau đi qua.”



Mỹ Hoa và Tứ Bảo cũng ồn ào muốn đi, vì thế cùng nhau đến cách vách, gặp ba đồng bạn khác cùng nhau xuát phát.



“Không gọi Ngô Đồng cùng Diệu Tâm cô nương?” Mao Tiểu Phương hỏi.



“Không gọi, chúng ta tự mình đi thôi.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Ngô Đồng, nói.



Đoàn người rời khỏi khách sạn, đường cũ quay về, hướng tới Đào Hoa Sơn, nhưng lần này không đi đường cái, mà là thật cẩn thận từ trên sơn đạo bên cạnh đường cái đi qua, đi thẳng tới dưới Đào Hoa Sơn, ngẩng đầu nhìn, những ngọn đèn trước đó dùng trên tiệc hỉ đều đã dập tắt, trên đỉnh núi một mảng tối đen, chỉ có phương hướng cửa đại điện, có ánh lửa lác đác như sao trời.



Trên sơn đạo không có lấy một người. Mấy người thương lượng một phen, đi thẳng lên núi, tới trên quảng trường cửa đại điện.



Mấy đạo sĩ quỳ gối trước chậu than, đang hoá vàng mã, vẻ mặt ai cũng đau thương.



Trên quảng trường, bàn ghế bày trên yến hội trước đó còn chưa thu, một mảng hỗn độn.