Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2330 : Xích Nguyệt La Sát (2)

Ngày đăng: 05:08 30/04/20


Mỹ Hoa đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy một tên trong âm khôi tướng quân kia mở miệng, nói: “Xạ Nguyệt cô nương, Xích Nguyệt nương nương nhà ngươi rốt cuộc khi nào đến, núi đao biển lửa này, tư vị không dễ chịu đâu.”



Cô nương được gọi là “Xạ Nguyệt” kia nói: “Tử Nguyệt đã đi báo tin, chúng ta chống đỡ thêm một lúc, nương nương lập tức tới. Nhất định không thể xuất trận, nếu không hai người bọn cô ta nhất định đào tẩu.”



Xích Nguyệt nương nương?



Mỹ Hoa nhíu mày lại, ở trong lòng bắt đầu suy tư, đột nhiên ngẩn ra, chung quy sẽ không là… Xích Nguyệt La Sát?



Trong lòng Mỹ Hoa trầm xuống, không nói gì cả, quay đầu bước đi, vội vàng trở về thông báo Diệp Thiếu Dương.



Mặc kệ có phải Xích Nguyệt La Sát hay không, nhất định cũng là tà vật cực kỳ khó đối phó, một mình cô, ngay cả mấy kẻ kia trong trận cũng không thể địch lại, chỉ có thể đi tìm Diệp Thiếu Dương hỗ trợ.



“Xích Nguyệt La Sát? Đó là ai?



Diệp Thiếu Dương vốn chưa ngủ, nghe xong Mỹ Hoa báo cáo, lập tức ngẩn người. “Xích Nguyệt La Sát, một trong tứ đại da sát của Thái m sơn, lão đại anh đừng hỏi nữa, hai cô nương kia sắp không chống đỡ được rồi, chúng ta mau đi đi!”



“Đi, cô đi đánh thức mọi người!”



Vài phút sau, mọi người cùng nhau ra ngoài, đáng thương ngựa của hai chiếc xe ngựa kia, vừa ăn xong có khô thoải mái ngủ, lại bị người ta kéo ra, đành phải cố gắng chạy đi.



Khi sắp đến Ngưu Đầu sơn, đám người Diệp Thiếu Dương đã cảm nhận được âm khí tồn tại, mấy con ngựa cũng cảm giác được, xuất phát từ bản năng sinh vật, từng con một điều trị trừ không tiến lên nữa, nôn nóng bất an phát ra tiếng phì phì trong mũi.



“Phía trước cũng không còn bao nhiêu đường nữa, chúng ta đi qua đi!” Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương thấy mấy con ngựa muốn rời khỏi nơi này, nhưng bị dây cương trói, ngọ nguậy, bộ dáng có chút đáng thương, vi thế đem bọn nó thả ra hết, sau khi lấy lại tự do, những con ngựa này lập tức đều tung vó bỏ chạy.




“Vậy bọn hắn vì sao muốn giết Ngô Đồng?” Diệu Tâm càng thêm khó hiểu.



“Một câu nói không rõ, vẫn là rời khỏi nơi này trước đi, những kẻ này làm sao bây giờ, đi giết bọn hắn?”



Diệu Tâm nói: “Anh đi đi. Từ bên này vào ngược trận, là quang cảnh khác nhau, tôi dạy cho các anh khẩu quyết, các anh/đi đi, tôi áp trận vây khốn bọn hắn.”



Diệp Thiếu Dương lưu lại Mỹ Hoa và Phượng Hề bảo hộ hai cô nương, người còn lại theo mình cùng nhau vào trận, căn cứ khẩu quyết Diệu Tâm đưa ra, từng bước một tiếp cận vị trí mấy tên âm khôi tướng quân cùng hai nữ



quý.



“Các ngươi là pháp sư nhân gian? Chúng ta là đến từ Thái Âm sơn, các người phải biết kết cục của đắc tội Thái Âm sơn!” Nữ quỷ tên Xạ Nguyệt kia lạnh lùng nói.



Lúc này đoàn người Diệp Thiếu Dương chạy tới chỗ cách bọn hắn không xa, đi tiếp về phía trước một bước, lập tức tiến vào trong ảo cảnh giống với bọn hắn. Bên kia, Diệu Tâm dừng trận pháp vận chuyển, ảo giác trước mắt biến mất, Diệp Thiếu Dương cùng nữ quỷ tên Xạ Nguyệt kia bốn mắt nhìn nhau, cười nói: “Thái Âm sơn phải không, ta chuyên giết người của Thái Âm sơn!”



Nói xong rút kiếm lao lên.



Nữ quỷ đó lắc mình biến hóa, miệng xé rách, một cái đầu lưỡi tản ra mùi hôi thối hướng phía Diệp Thiếu Dương cuốn tới, phía cuối tách ra, giống như vòi bạch tuộc, chia ra vài nhánh, điên cuồng mấp máy.



“Móa nó, thối vậy. Cô nương, người nhìn bề ngoài cũng được nha, vì sao không đánh răng chứ?”



Diệp Thiếu Dương đưa tay phe phẩy ở bên miệng, một đạo linh phù đánh tới, bắt đầu chiến đấu quấn lấy, khi linh phù thiêu đốt ở trên thân nữ quỷ, trong thần thức của Diệp Thiếu Dương cảm nhận được luồng linh lực đó cùng quỷ khí trên thân nữ quỷ khi va chạm sinh ra dao động, mỗi một tế bào toàn thân đều hưng phấn hẳn lên.