Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2332 : Đấu Võ (1)

Ngày đăng: 05:08 30/04/20


Đây là Xích Nguyệt La Sát?



Ở trên đường đến đây, Mỹ Hoa đã phổ cập khoa học một phen cho Diệp Thiếu Dương, Thái m sơn có bốn đại la sát, phân biệt là Xích Nguyệt La Sát, Huyết Hà La Sát, Ngọc Diện La Sát, còn có một cái tên không biết.



Xích Nguyệt La Sát này, là một trong hai người thực lực mạnh nhất trong tứ đại da sát, nổi danh ngang với Huyết Hà La Sát, tuy mọi người đều là la sát, nhưng Ngọc Diện La Sát so với hai vị này ở trên thực lực cũng phải thua kém không ít.



Ngọc Diện La Sát, từng theo Tuyết Ma cùng nhau đuổi giết Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn chưa gặp được, ở ngoài cổ mộ đã bị Đạo Phong cùng Tiểu Mã ngăn cản. Về sau Tiểu Mã từng khoe khoang với hắn, đem Ngọc Diện La Sát đùa giỡn. Diệp Thiếu Dương còn cho rằng cậu ta là chém gió.



Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, nghe thấy hai chữ la sát, trong lòng liền run rẩy, nhớ tới một cái tên đã lâu lắm rồi: Quỷ Mẫu La Sát!



Đều gọi là la sát, Diệp Thiếu Dương cũng không biết giữa bọn họ có cái gì quan hệ không. Nhưng Quỷ Mẫu La Sát, lúc trước đã từng lưu lại cho hắn bóng ma tâm lý…



“Xích Nguyệt La Sát?” Diệp Thiếu Dương nhìn nữ tử kia trên ụ đất, lên tiếng hỏi.



Ánh mắt Xích Nguyệt La Sát chuyển qua trên mặt hắn, sắc mặt vốn bình tĩnh đột nhiên thay đổi,



kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi… Sao lại ở chỗ này?” Lần này hỏi Diệp Thiếu Dương giật mình ngược lại, nghiêm túc đánh giá cô ta một hồi, vuốt cằm nói: “Hai ta quen nhau? Sao ta không có ấn tượng.”



Xích Nguyệt La Sát ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn hồi lâu, tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Ngươi có phải họ Diệp hay không?”



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hắc hắc, người lại đây, để bần tăng nói cho ngươi.” Tăng nhân tà ác kia nhìn Diệp Thiếu Dương.



“Ghé cái đại gia người, có chim người tới đi.”



Hòa thượng cười ha ha, “Vậy đã gọi đại gia rồi?”



Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn về phía Tứ Bảo bọn họ, nói: “Hòa thượng này chỉ số thông minh có vấn đề?”



“Có thể là ở Thái m sơn lâu, nghe không hiểu tiếng người. Mắng hắn còn tưởng rằng là khen hắn.”



Diệp Thiếu Dương vốn định chế nhạo hòa thượng kia vài câu nữa, chọc giận hắn hơn nữa, nhưng nghe xong Tứ Bảo nói, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: hòa thượng này, còn có Xích Nguyệt La Sát, còn có các tà vật Thái m son kia, vì sao đều biết nói tiếng người, tuy không phải Hán ngữ tiêu chuẩn đi ( có chút ngắc ngứ), nhưng ít ra có thể làm người ta nghe hiểu được, nếu nói bọn hắn từng nán lại ở nhân gian, vậy thì thôi, nhưng rất nhiều tà vật Thái m sơn đều là chưa từng tới nhân gian, bọn chúng vì sao có thể nói ngôn ngữ nhân loại?



Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một loại khả năng, nhưng hiện nay căn bản không có thời gian suy nghĩ sâu hơn nữa, bên kia Đạo Uyên Chân Nhân nhắc nhở mọi người: “Đến thêm một tên!”



Đoàn người quay đầu nhìn lại có một bóng người từ trong cổ Xạ Nguyệt chui ra, đầu Xạ Nguyệt đã không còn nữa, thân thể cũng đã sớm bị chèn ép hỏng rồi, chỉ có thể nhìn thấy một luồng khí đen tím, xoay tròn giống như vòng xoáy tinh vân.



Kẻ cuối cùng đi ra này, thế mà lại là một tà vật trang phục thư sinh, so sánh với hòa thượng hung thần ác sát và Xích Nguyệt La Sát thân đầy tà khí, nhìn qua cực kỳ nho nhã, là thư sinh, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, đầu đội khăn vuông, bên hông treo một thanh kiếm, mặc trường bào màu trắng, sau khi đi ra, lập tức bay tới bên người Xích Nguyệt La Sát, gọi một tiếng: “Nguyệt Hoa.”



Thanh âm rất mềm mại, Diệp Thiếu Dương hóng hớt lập tức hoài nghi hai người này khẳng định quan hệ không bình thường.