Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2405 : Câu Hồn Sứ Giả (2)

Ngày đăng: 05:08 30/04/20


“Sư phụ, nói người sao đột nhiên lại muốn đến nhân gian, người muốn làm chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



“Ồ, ta muốn đi tìm một người, để nói cho người sau đi.”



Diệp Thiếu Dương cho rằng lão là không muốn nói ra trước mặt nhiều người như vậy, liền không hỏi nhiều.



Khi ăn cơm được một nửa, Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài vào WC, vừa tới trong phòng vệ sinh, còn chưa cởi quần, đột nhiên cảm thấy trên vai trầm xuống, quay đầu nhìn lại, là Qua Qua, quát lớn: “Ta đi WC, người ở đây làm gì! Mau đi ra ngoài!”



Qua Qua ghé đến bên tai Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói vài câu.



“Không thể nào?” Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình, ngay cả con buồn tiểu cũng quên mất.



Qua Qua phi thường trịnh trọng gật gật đầu.



Diệp Thiếu Dương một tay xách dây lưng, lâm vào trong tự hỏi… “Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước, ta đi WC xong đi ra ngoài nói sau, ngươi tạm thời đứng rút dây đồng rừng, chuẩn bị sẵn



sàng là được.” Qua Qua đáp ứng một tiếng, rời khỏi WC. Một lát sau, Diệp Thiếu Dương từ WC đi ra, trở lại trên bàn com tiếp tục ăn, nói chuyện phiếm bình thường với đoàn người.



Cơm nước xong, Mã Thừa vốn đang muốn mời bọn họ xuống dưới ngâm suối nước nóng, Diệp Thiếu Dương nào có tâm tình đó, gọi mọi người cùng nhau trở về, vốn Chu Tình Như muốn thanh toán, Mã Thừa kiên quyết muốn mời khách, cũng đành thôi.



Từ khách sạn đi ra, Chu Tình Như và Tạ Vũ Tình đều đi về trước, Diệp Thiếu Dương vốn cũng muốn đuổi Trường Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh trở về, nhưng hai người đều muốn nịnh bợ Thanh Vân Tử, không muốn rời đi, theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau về nhà.



“Thiếu Dương à, đây là em gái người phải không.” Thanh Vân Tử chỉ vào Diệp Tiểu Manh nói, “Người thay thầy thu đồ đệ, ta cũng nhận, người dạy nó thêm chút nội môn pháp thuật, không thể chỉ cho mỗi danh phận, đi ra ngoài để người ta chê cười.”



“Vâng vâng, vẫn luôn dạy.” Diệp Thiếu Dương liếc Diệp Tiểu Manh cùng Trương Tiểu Nhị dính lấy bên người Thanh Vân Tử một cái, nói: “Anh buổi tối muốn ăn cháo, các em đi nấu chút cháo đi.”




Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, vươn ra hai ngón trỏ và giữa của tay trái, cằm vào trong hai hốc mắt của Thanh Vân Tử.



“Phốc” một tiếng, hai con mắt phát nổ, chất lỏng màu vàng từ bên trong phun ra. Diệp Thiếu Dương rảnh tay, tay trái lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, trước cắt qua đầu ngón tay của mình, sau khi chấm máu, hướng cuống lưỡi cắt xuống, Xẹt một tiếng đem cái lưỡi cắt đứt.



Diệp Thiếu Dương bắt lấy Câu Hồn Tác, tung người một cái xoay ngược lại, đem Thanh Vân Tử vật ngã xuống đất, một chân giẫm lên yết hầu lão, từ trong ba lô lấy ra thanh kiếm gỗ đào nhỏ, muốn hướng trên mặt lão đóng định xuống.



“Thiếu Dương, ta là sư phụ con đó. Trong miệng Thanh Vân Tử phát ra một tiếng cầu xin.



Động tác trên tay Diệp Thiếu Dương dừng lại một chút, sau đó, đem kiếm gỗ đào nhắm ngay mi tâm cắm xuống.



“Ngươi không phải sư phụ ta!”



Máu đen từ vết thương trào ra, bị linh lực thanh tẩy, xèo xèo bốc khói trắng. Thanh Vân Tử run run, lại nhếch môi, cười lên.



“Ngươi không giết nổi ta đâu, Diệp Thiếu Dương, ta sẽ lại đến, người cuối cùng sẽ chết ở dưới tay ta… Ha ha…”



“Thử đi!” Diệp Thiếu Dương cầm kiếm gỗ đào, dùng sức quấy một cái, rót vào nhiều cường khí hơn nữa, đem máu đen trào ra nhanh chóng bốc hơi cạn khô hết, Thanh Vân Tử cũng bất động.



Nhưng một chuỗi tiếng cười cổ quái cuối cùng kia, vẫn quanh quẩn ở bên tai đoàn người.



Mọi người dưới con chấn động quan sát, thân thể Thanh Vân Tử không ngừng héo rút, đầu tiên là hóa thành chất lỏng màu đen, sau đó lại từ chất lỏng hóa thành tro đen, cuối cùng biến thành sương mù, tiêu tán ở trong không khí.



Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, xoa ngón tay mình, nhìn lão Quách đang kinh ngạc ngây người nói: “Sư huynh đi đốt hương, ở trong phòng hun một chút.”