Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2456 : Nhật Nguyệt Càn Khôn Tác (1)

Ngày đăng: 05:09 30/04/20


Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức hiểu ra, cười nói: “Hóa ra cậu là khổ vì tình.”



“Tôi mấy ngày nay đều ở bên Tiểu Văn, cảm tình phát triển tốt lắm…”



“Ngủ chưa?”



“Cái này… Tôi đang nói chính sự cảm ơn.”



Diệp Thiếu Dương bật cười, “Tôi chỉ hỏi cậu ngủ chưa.”



“Chưa! Cậu người này sao ô uế như vậy chứ, tôi nói chính sự với cậu đó!” Tứ Bảo rống lên.



“Ừm ừm, cậu nói.” Diệp Thiếu Dương tiếp tục húp canh.



“A, tôi nói đến đâu rồi nhỉ..”



“Các ngươi đã ngủ.”



“Đúng, chúng tôi đã.. Ngủ cái em gái cậu!” Diệp Thiếu Dương lấy đũa chỉ vào hắn, “Cậu muốn ngủ với em gái tôi, trực tiếp đi nói với Tiểu Manh, loại chuyện này cần trưng cầu ý kiến cá nhân người ta.”



Ngô Gia Vĩ gã không thích cười này nghe tới đây cũng cười đến phun canh.



“Móa nó!” Tứ Bảo bưng lên canh dê trước mặt, cả giận nói: “Tôi con mẹ nó cố ý chờ cậu trở về, thảo luận vấn đề cảm tình với cậu, người lại bậy bạ tin hay không tồi đem canh úp lên đầu cậu.”



“Được được, nói. Cậu nói hai người phát triển rất thuận lợi.”



Tứ Bảo đặt canh xuống, trực tiếp ngồi ở trên sàn, nói: “Đúng, chúng tôi phát triển rất thuận lợi, nếu dựa theo người bình thường mà nói, nên đi gặp người lớn trong nhà rồi, nhưng tôi đây… Ài, các cậu nghĩ xem, nếu người lớn nhà Văn Văn thấy cô ấy đem một hòa thượng dẫn về trong nhà, có thể trực tiếp đuổi tôi đi hay không chứ.”



“Sẽ không.”
“Đi ra ngoài!”



Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, đóa hoa sen này đột nhiên lên tiếng trách mắng, chính là giọng Bích Thanh.



Diệp Thiếu Dương giật mình, cười nói: “Thì ra người hiện ra bản tôn, người ở đây làm gì, thần bí như vậy.”



“Ta đang thổ nạp, ta vốn là thủy sinh, thổ nạp ở trong nước, thu hoạch sẽ lớn hơn. Người còn không đi ra!” Bích Thanh quát.



“Ừ ừ, đi ngay đây.”



Trước khi đi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nổi tính trẻ con, muốn đùa với cô một chút, thò tay xuống nước, nắm mấy đoạn củ sen non nớt trắng noãn kia nói: “Ngó sen này thật đẹp, ta cầm đi xào ngó sen ăn.”



“Ngươi sờ là chân của ta! Bích Thanh hổn hển, trong giọng nói mang theo quẫn bách.



Trách không được trắng noãn như vậy…



Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, vội vàng buông ra, chuồn ra ngoài.



Tứ Bảo uống một chai bia, còn chưa đã nghiền, muốn kéo hai người bọn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài uống rượu đồ nướng, Diệp Thiếu Dương không có tâm tình đó, bảo Ngô Gia Vĩ đi cùng hắn. Bản thân trở lại trong phòng, nằm trên giường, lẳng lặng tự hỏi lời Lâm Tam Sinh đã nói với mình. Qua Qua. Thật sự biết tiến vào rừng rậm hắc ám như thế nào, nhưng vì một số nguyên nhân nào đó mới không nói cho mình?



Là nguyên nhân gì đây?



Đúng rồi, vì sao Qua Qua đến bây giờ cũng chưa trở về?



Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng, ngón cái đặt ở trên hồn ẩn của Qua Qua kích hoạt, đợi không đến vài giây, thu được đáp lại. Một dài một ngắn.



Đây là ám hiệu hắn đặt ra với đám người Qua Qua, một dài một ngắn tỏ vẻ không có việc gì. Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm, cũng đáp lại tín hiệu tương tự, tỏ vẻ mình bên này cũng không có việc gì.