Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2464 : Chân Tướng (1)

Ngày đăng: 05:09 30/04/20


Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ lại quá trình lúc ấy nói chuyện phiếm, Thanh Vân Tử lúc ấy nói rất nhiều lời chỉ điểm mình, lúc ấy mình liền cảm thấy kỳ quái, bây giờ nghĩ đến, thì ra khi đó ông đã quyết định muốn đi Tu La giới. Nhưng vì sao không ăn ngay nói thật với mình?



Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới đáp án:



Thanh Vân Tử nhất định là lo lắng mình giữ lại, không cho ông đi, trước đó lúc Thanh Vân Tử vừa chết, muốn đi đầu thai, chính là mình đau khổ đuổi theo, mới giữ ông lại… Nghĩ đến cái này, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút thương cảm, hỏi Đạo Phong: “Vậy ngươi sao không giữ ông ấy lại?”



“Ngươi làm sao biết ta chưa thử?”



Vậy tự nhiên là chưa thể giữ được, Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, Thanh Vân Tử trước đó đã không muốn lưu lại, lần này là lần thứ hai đi, đại khái là tâm ý đã quyết, không có ai có thể giữ được.



Kế tiếp, Đạo Phong hỏi tình hình Diệp Thiếu Dương ở động Ba Nguyệt, còn có kế hoạch của hắn gần đây. Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật. Đạo Phong sau khi nghe xong, trầm mặc không nói.



Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Ta biết người không muốn để ta cứu ra Lãnh Ngọc, nếu ngươi không muốn giúp ta, ta có thể lý giải, m, cùng lắm thì ta tự mình đi chịu chết.”



Đạo Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi uy hiếp ta? Người có chết hay không có gì quan hệ với ta.” “Ồồ, vậy người nói, vậy ta chết người đừng nhớ ta.”



Đạo Phong mặt nổi gân đen, đưa tay bóp cằm hắn, mạnh mẽ khiến hắn nhìn mình, nói: “Ngươi kiêu ngạo cái gì, không phải là muốn ép ta đi giúp ngươi.”



“Ôi đệch, người buông ra, nhiều người nhìn như vậy… Ta không phải mấy em gái.” Diệp Thiếu Dương giây không ra, dùng nắm tay đánh hắn, trong chớp mắt cảm giác mình càng giống mấy em gái hơn, cũng may Đạo Phong đem hắn buông lỏng ra, nói: “Ngươi nghĩ tới chưa, nếu để người cứu cô ta, đến lúc đó người khắp thiên hạ đều đuổi giết người, người làm sao bây giờ?”



“Đương nhiên từng nghĩ, ta có thể mang theo cô ấy xa chạy cao bay, đi một nơi toàn bộ mọi người đều không tìm thấy.”




“Không có gì, bảo người tự mình cẩn thận một chút, đừng làm ta lo lắng.”



Đạo Phong nhất thời có chút xấu hổ, hơi cúi đầu, cái gì cũng chưa nói nhảy qua cửa sổ chạy mất.



Diệp Thiếu Dương đứng yên lặng ở trước cửa sổ một hồi lâu. Qua Qua luôn ngồi xổm đầu vai hắn, an ủi: “Lão đại ngươi không cần lo lắng, bất cứ chuyện gì, chung quy sẽ tìm được cách giải quyết, ít nhất chúng ta cũng sẽ luôn theo ngươi.”



Diệp Thiếu Dương đưa tay vỗ vỗ ở trên người nó, cái gì cũng chưa nói.



Trải qua chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng không ngủ được, nhìn thấy trong nhà bị làm rối cả lên –– địa chỉ viêm hỏa tự nhiên không lưu lại dấu vết gì, nhưng lúc mình và Minh Nguyệt đấu pháp đã dùng rất nhiều thuốc phép, về sau Bích Thanh lại từ trong bồn tắm lớn nhảy ra, mang theo nước đầy người, dính đầy đất, trộn lẫn cùng với những thuốc phép kia, ngay cả Diệp Thiếu Dương người bản như vậy cũng không nhìn nổi, gọi Qua Qua theo mình cùng nhau dọn phòng.



Vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn đến Bích Thanh đứng ở một bên, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Người giúp ta lau nhà chút thế nào?”



“Ngươi nói cái gì?”



“Quét nhà, đừng nói với ta người không hiểu ý tứ gì nhé.” Diệp Thiếu Dương giải thích với cô một lần, Bích Thanh rất giật mình nhìn hắn, nói: “Ngươi thế mà muốn để ta giúp người làm việc, ta cũng không phải thôn phụ. Người từng thấy một yêu tinh đắc đạo thành tinh làm việc sao?”



Diệp Thiếu Dương cạn lời. “Được rồi, vậy người đi chơi đi.”



“Đem di động của người cho ta!” Bích Thanh hướng hắn vươn tay.