Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 248 : Đâm chết nhục thi

Ngày đăng: 04:42 30/04/20


Dịch giả: Bất Lưu Danh



Mã Thừa lúc này mới nhìn thấy, trên khuôn mặt quái vật chỉ có một đống mụn thịt, không có mắt, mũi hay lỗ tai. Chỉ có duy nhất một cái mồm đỏ máu đang mở rộng ra hết cỡ, ngay sau đó nó liền nhằm hắn rồi cắn thẳng xuống.



Cổ Mã Thừa bị quái vật bóp chặt, không thể vùng thoát khỏi nó. Mã Thừa vô thức nghiêng đầu sang một bên, y cho rằng mình chết chắc rồi. Nhưng cuối cùng, quái vật chẳng những không cắn xuống, hơn nữa cánh tay đang bóp chặt cổ y cũng buông ra. Mã Thừa lùi lại mấy bước rồi ngoảnh đầu nhìn.



Y nhìn thấy một sợi dây xích toàn thân đen sì như mực, đang gắt gao quấn chặt trên cổ quái vật.



Mã Thừa ngẩn ra, y nhìn dọc theo sợi dây xích thì thấy Diệp Thiếu Dương đang đứng phía trên quan tài. Một chân hắn đạp lên lưng quái vật, hai tay nắm lấy sợi dây xích, đồng thời khẽ mỉm cười với hắn.



Thân thể gầy còm của Diệp Thiếu Dương kém xa so với quái vật toàn thân to béo. Nhưng mặc cho quái vật có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được, từ đầu tới cuối sợi dây xích vẫn không hề bị lay chuyển.



Quái vật há to mồm ra, nó phát ra một tiếng gầm rống chói tai. Mã Thừa nhìn thấy bên trong khoang miệng của quái vật là một đám thịt mềm màu trắng. Phía trên rải rác một vài điểm trắng đầy lông lá, thoạt nhìn y còn cho rằng đó là lông tóc, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là vô số côn trùng! Côn trùng cắn lên trên thịt mềm, lúc nhúc dày đặc, chen chúc ở một chỗ, cái đuôi thì ngoe nguẩy bốn phía.



Mã Thừa thiếu chút nữa nôn tại trận, y vội vàng đưa tay bịt lấy miệng rồi lùi sang một bên. Y liên tục hít thở sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế lại cảm giác muốn nôn mửa. Mã thừa quan sát con quái vật ở phía xa đang bị Diệp Thiếu Dương dẫm ở dưới chân, nó vẫn không ngừng giãy dụa. Y cảm thấy có chút khó tin liền tự véo lên đùi mình một cái, mới biết đây không phải là mơ.



“Đây là cương thi đúng không?” Mã Thừa lẩm bẩm hỏi, giọng nói của y có chút yếu ớt, không còn tràn đầy mạnh mẽ như trước nữa.



“Đây là nhục thi, có thể coi như là một loại cương thi.” Diệp Thiếu Dương cười nói với Mã Thừa rồi tiếp tục: “Cậu không phải nghĩ gì cả, nó chỉ mượn hài cốt của ông cậu để sinh ra một loại tà linh. Nếu cậu không có ý kiến, tôi sẽ tiêu diệt nó, yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng di hài ông cậu đâu.”




“Không dám, không dám, đều là người quen cả, giảm cho cậu hai mươi phần trăm đó.”



Mã Thừa nhìn cỗ nhục thi liền có chút khó xử, y nhíu mày rồi nói: “Cứ như này mà đem đi chôn, thực sự có chút khó mà chịu nổi, Diệp tiên sinh cậu xem….”



Diệp Thiếu Dương mở ba lô móc ra một gói bột diêm tiêu màu đỏ, rồi hắn rắc đều lên cơ thể nhục thi. Từng cái bướu thịt trên người nó dần xẹp xuống, làn da bị vỡ ra, bên trong quả nhiên là một đám côn trùng giống như giòi bọ khẽ lúc nhúc, chen chúc nhau trên một đống thịt nát. Nhưng dưới tác dụng của bột diêm tiêu, đám côn trùng và những mảnh thịt nát rất nhanh đã bị hòa tan, hóa thành một làn khói màu vàng, sau đó biến mất trong không khí.



Chưa tới một phút đồng hồ, nhục thi đã bị hòa tan hoàn toàn, chỉ còn lại một bộ xương người hoàn chỉnh, cùng với một chút dịch thể nhầy nhụa còn dính ở trên nắp quan tài.



Trên ngón tay cái của bộ xương người đeo một chiếc nhẫn ngọc rất lớn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Vừa nhìn liền biết là đồ tốt, Mã Thừa thoáng nhìn rồi chợt kích động: “Không sai, đây đúng là hài cốt của công cố tôi!”



Ngay sau đó y liền quỷ gối phía trước quan tài, rất lâu sau mới đứng dậy, y nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt càng toát lên niềm cảm kích.



Diệp Thiếu Dương gật đầu với y, sau đó hắn gọi Lão Quách tới cùng nhau khiêng nắp quan tài lên đậy lại. Tiếp đến hắn lấy trong ba lô ra một miếng Long Diên Hương đưa cho Mã Thừa, hắn dặn dò: “Hài cốt không thể tiếp tục chôn cất ở đây, cậu mau chóng sắp xếp người dời đi chỗ khác. Trước khi tìm được âm trạch tốt, có thể đặt ở trong nhà, nhưng mà bộ hài cốt này vẫn còn lại một chút khí âm tà, rất dễ hấp dẫn tà linh tới. Cậu đặt miếng Long Diên Hương này vào trong quan tài để trấn áp, đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thứ này rất quý giá, coi như đền bù cho việc trước đó bọn tôi tự tiện xông vào nghĩa trang nhà cậu, cái này tôi không lấy tiền.”



Mã Thừa căn dặn Lưu Quần nhanh chóng gọi người đến chuyển bộ hài cốt này đi. Đợi sau khi Lưu Quần đi rồi, y liền tỏ vẻ cảm kích vô cùng với Diệp Thiếu Dương.



* Nguyên văn phạm cửu tương xung (犯九相冲), mình tìm tư liệu liên quan thì không thấy, chỉ thấy luận về cửu cát, cửu hung trong việc đặt cửa lớn. Ai biết thì cmt mình bổ sung vào bản dịch nhé.