Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2493 : Giúp Đỡ Thần Bí (4)

Ngày đăng: 05:10 30/04/20


Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy lên, không biết nói gì.



Trần Nguyên Tử nói tiếp: “Không biết lệnh sư huynh ở nơi nào, bần đạo cũng muốn đích thân đến nói lời cảm tạ.”



Quả nhiên là tới trả thù!



Diệp Thiếu Dương buông tay nhún vai, nói: “À, đại tiện, ngươi nếu muốn báo thù cho đồ đệ, trực tiếp hướng về phía ta là được rồi, chuyện này vốn chính là bởi ta dựng lên, sư huynh ta là ra mặt vì ta mà thôi.”



Đoạn lời này tuy rất khách khí, nhưng coi như là một loại khiêu khích.



Trần Nguyên Tử nhìn hắn, trên mặt chậm rãi lộ ra mm cười, là loại mỉm cười chân thành.



“Dám làm dám chịu, là hậu sinh tốt, đồn đãi quả thực không giả, chẳng qua… Người cho rằng người chống đỡ được ta sao?”



Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Ngươi cũng đã tìm tới cửa, ta còn có cái gì để nói, thử một lần là được.”



Nói xong, lẳng lặng nhìn Trần Nguyên Tử, vẻ mặt tự nhiên, không kiêu không nịnh.



Người đó phía sau hắn cũng đều tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, đều là vẻ mặt giống nhau.



Bích Thanh đột nhiên nói: “Thiếu Dương người đem di động cho ta trước, các ngươi đánh trước, lúc trước nửa tập kia ta còn chưa xem xong, ta xem xong trước lại giúp ngươi.”



Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngã bệt xuống, thời khắc hoành tráng lẫm liệt cỡ nào… Lại làm cầu này!



“Ha ha ha…”



Trần Nguyên Tử đột nhiên ngửa mặt cười phá lên.
là…”



Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt hắn, thấy được cây tiên thảo kia đứng ở trên vai mình, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: “Ngươi… Rốt cuộc là ai?”



Tiên thảo từ trên vai hắn bay xuống, xoay trên không một vòng



y xuống, xoay trên không một vòng, một đợt linh quang hình dạng đóa hoa hiện lên, chờ linh quang tan đi, tiền thảo không thấy nữa, xuất hiện một… Cô em!



Mặc váy lụa mỏng màu trắng, để tóc thả bằng nhau, hai bên đỉnh đầu là hai bím tóc nhỏ vểnh lên, hình vòng, nhìn qua rất nhí nhảnh, bộ dạng… Có chút giống cô gái xinh đẹp trong manga, mắt rất to, rất long lanh, con ngươi là màu rám nắng, cằm nhọn, có chút ngại ngùng nhìn mình, trong sự thẹn thùng lộ ra nét đáng yêu.



Diệp Thiếu Dương ngày người, chưa đợi mở miệng, em gái hơi khom người, thanh âm ngọt ngào nói: “Thu Oánh ra mắt chủ nhân…”



Chủ nhân…



Không riêng Diệp Thiếu Dương, toàn bộ mọi người đều ngẩn ra. Tạ Vũ Tình vỗ một phát trên đầu Diệp Thiếu Dương, có chút ghen tuông nói: “Cậu từ bao giờ lại thu cô em như hoa như ngọc thế này ha.”



“Tôi… Oan uổng nha, tôi không biết cô ấy.” Diệp Thiếu Dương mở to đôi mắt, nhìn Thu Oánh, lúng ta lúng túng nói: “Cô nương sợ là nhận làm người rồi nhỉ, tôi không biết cô.”



Thu Oánh mím môi cười nói: “Chủ nhân không nhận ra tôi?”



Diệp Thiếu Dương ngây ngốc lắc đầu.



Thu Oánh mím mím môi, nói: “Trước Nghiệt Kính đài, có một cây kim quế, dưới tàng cây có một cái đầm sâu, tôi vốn là một cây Tử Linh Tiên Thảo mọc ở đó, hấp thụ tinh khí đầm nước, tu luyện thành hình… Ngày ấy, anh đến trước Nghiệt Kính đài, thấy tôi, ngày đó phía trên phiến lá chân thân tôi có một con sâu xanh nằm úp sấp, đang cắn ăn phiến lá, anh không biết ma xui quỷ khiến như thế nào đem con sâu xanh đây ra… Anh nhớ việc này hay không?”



Lục lọi ý thức ở trong đầu, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chuyện này, “Đúng đúng đúng, thì ra cô chính là cây Cỏ đó sao! Tôi nhớ rõ tôi còn bị con sâu xanh đó cắn một phát, nói như vậy cô là tới báo ân? Ai da, việc bằng cái móng tay thôi, không cần phải như vậy.”