Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2507 : Làm Như Cố Nhân Đến (2)

Ngày đăng: 05:10 30/04/20


Hơn nữa, Diệp Thiếu Dương cũng rất muốn gặp Đạo Uyên Chân Nhân một lần.



“Vậy được, đệ nếu không có việc gì, chúng ta buổi sáng ngày mai xuất phát luôn, nếu không qua hai hôm nữa là nguyên đán, vé xe không dễ mua.”



Diệp Thiếu Dương đáp ứng. “Đúng rồi, Câu Hồn sứ giả kia của Thái Âm sơn, tới tìm đệ chưa?



Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ta chưa nhìn thấy Câu Hồn sứ giả nào cả.” Lão Quách nói: “Đã là sư phụ nhắc nhở đệ, tin tức khẳng định là không sai, tóm lại đệ cẩn thận một chút.”



Trở lại trong sảnh cửa hàng, Ngô Gia Vĩ còn ở đó vót gỗ đúc kiếm, Diệp Thiếu Dương hỏi hắn theo mình trở về hay không, Ngô Gia Vĩ tỏ vẻ bản thân muốn lưu lại tiếp tục đúc kiếm, Diệp Thiếu Dương đành phải kệ hắn.



Từ chỗ lão Quách rời khỏi, Diệp Thiếu Dương gọi xe về nhà — lúc trước Chu Tĩnh Như thật ra đã tặng một chiếc xe cho hắn cùng Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng Diệp Thiếu Dương không có bằng lái, từ dân quốc trở về, xe đã tặng cho lão Quách lái rồi.



Lúc ở trên xe, di động vang, Diệp Thiếu Dương cầm lên nhìn qua, nhất thời giật mình, tên biểu hiện trên màn hình, là hai chữ “bố vợ”.



Nhất Cốc đại sự…



Bởi vì cha mẹ Nhuế Lãnh Ngọc đều đã mất, sư huynh cũng đã ngỏm ( thành tà vật, sau đó không biết tung tích), cô ấy chỉ có một sự phụ là thân nhất, Diệp Thiếu Dương ở với lão gia tử cũng thấy không tệ, liền nói giỡn đem tên của lão lưu thành “bố vợ, vốn ở trước khi mọi chuyện xảy ra, Nhất Cốc đại sự là sẽ chủ trì hôn lễ của hắn cùng Nhuế Lãnh Ngọc, kết quả hắn đi dân quốc…



Chờ hắn từ dân quốc trở về, tất cả đều đã muộn, hắn gọi điện thoại cho Nhất Cốc đại sự, vẫn luôn là tắt máy, hắn cũng nghe lão Quách nói, ở sau khi hắn lúc ấy mất tích vài ngày, Nhất Cốc đại sư đến đây, sau khi nghe nói tình huống, ở Thạch Thành đợi khoảng một tuần, chưa đợi được mình trở về, liền trở về Hongkong.



Trước mắt đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Nhất Cốc đại sự, Diệp Thiếu Dương lập tức có chút ngẩn ra, hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc một phen, sau đó tiếp điện thoại.



“Thiếu Dương?”



Vẫn là thanh âm quen thuộc, chỉ là cảm giác đã già đi rất nhiều.




Hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ha ha, Diệp chưởng giáo, chê cười chê cười, đến đến, chúng ta ra ngoài tán gẫu!”



“Sư thúc thật có nhã hứng.”



“A, ta chỉ là đánh một ván… Vốn đánh giá các ngươi trước khi đến có thể đánh xong, kết quả một ván đánh tới bốn mươi phút…”



Tới trong đại điện, Trương Vô Sinh gọi một đệ tử tới, một lần nữa dâng trà, cùng hai người Diệp Thiếu Dương hàn huyên một câu, lão Quách nói ra mục đích của chuyến này.



“Thánh Linh Hội? Là tổ chức các người lần trước nói kia?” Trương Vô Sinh nghe bọn họ nói một lần, cũng ý thức được tình huống nghiêm trọng, nhíu mày lại. “Mau đem mấy thứ kia cho ta nhìn xem.”



Diệp Thiếu Dương đem tượng thần cùng cái bệ điện thờ, đồ trang sức ở Thánh Linh Hội lục soát được lấy ra cho Trương Vô Sinh xem, Trương Vô Sinh nghiên cứu hồi lâu, cũng không phân biệt ra, chủ động nói: “Vẫn là đi tìm sự thúc tôi đi, tôi tối hôm qua từng xin chỉ thị, ông ấy bằng lòng gặp cậu…” Quay đầu nói với lão Quách, “Cậu thì thôi, sư thúc tôi chỉ gặp một mình Thiếu Dương.”



Lão Quách nói: “Tôi biết.”



Trương Vô Sinh nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, không phải địa vị gì cả, sự thúc tôi gần đây tính tình có chút quái, bình thường không gặp người ngoài, ngay cả tôi cũng không thể tùy tiện đi tìm ông ấy, ông ấy gặp Thiếu Dương, cũng là có nguyên nhân”



Lão Quách nói: “Được rồi, hai ta ở đây đánh nông dược.”



Trương Vô Sinh nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nói: “Cậu cũng biết?”



“Con gái tôi dạy, biết một chút.”



“Được được, tôi cũng gần đây học được, đến đến, chúng ta đánh đôi…” Trương Vô Sinh tìm đệ tử dẫn Diệp Thiếu Dương đến hậu sơn, sau đó đem di động của mình đòi về, theo lão Quách cùng nhau xếp đội nông dược…