Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2526 : Phật Bảo (2)

Ngày đăng: 05:10 30/04/20


Binh mã ra khỏi cửa ải, theo tường thành đi mãi về bên trái, lại đi thêm non nửa canh giờ, có người dùng ngựa báo cáo, nói là đã sắp đến, Qua Qua vén màn nhìn thoáng qua, ở trên đường chân trời cách đó không xa xuất hiện một ít điểm đen, đều là người cưỡi ngựa, đúng không nhúc nhích ở nơi đó.



Kiến Văn Đế nắm chặt Ngữ Trường Kiếm.



“Hoàng đế, ta nói, ngươi đừng xúc động, có chuyện từ từ nói…” Qua Qua cảm thấy mình dù thế nào cũng có thể khuyên vài câu, “Các ngươi tóm lại là thân thích, còn là chí thân, nhân gian có câu nói như thế nào nhỉ, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa giải —



“Cái gì!”Kiến Văn Đế trừng mắt.



“Ô, nói sai rồi, đây là hình dung vợ chồng, hình dung thân thích nói như thế nào nhỉ… Được rồi ta đã quên, dù sao hắn cũng là chú ruột của ngươi, hơn nữa cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy.”



Kiến Văn Đế cười âm trầm, “Trẫm lúc trước quả thực đem hắn coi là thúc thúc, cho nên trẫm đã thua, một lần này, trẫm sẽ không khách khí với hắn nữa.”



Xa mã đi mãi đến trước trận, sau khi dừng lại, Kiến Văn Đế ngược lại không sốt ruột xuống xe, mà là bảo người ta đem rèm vén lên, Qua Qua cũng nghiêng đầu nhìn tới.



Đối diện chỉ có mười mấy người, mỗi người đều là mặc giáp bạc, cưỡi ngựa cao to, xếp thành một hàng ngang.



Ngân giáp quỷ võ sĩ…



Một vị tướng quân ở giữa mặc giáp vàng, đầu đội mũ mào, dáng người nhìn qua rất cường tráng, bộ dáng hơn năm mươi tuổi, trong nét mặt lộ ra một loại khí chất uy nghiêm tự nhiên hình thành. Qua Qua nhìn cái đầu tiên, có loại cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp ở nơi nào, lại nhìn Kiến Văn Đế, bừng tỉnh đại ngộ: trên mặt Kiến Văn Đế cũng có khí tức tương tự.



Hơn nữa hai người tuy một béo một gầy, ăn mặc cũng không giống nhau, nhưng trong ngũ quan có một loại thần vận vẫn rất tương tự.



Đây chính là chú của Kiến Văn Đế, Chu Lệ nhỉ.




Phương tiên sinh lạnh lùng nói: “Ta không phải là bản tôn tinh quân, mà là nhân hồn Phương Hiếu Nhụ, Phương Hiếu Nhụ năm đó bị người tru diệt mười tộc!!”



Chu Lệ giật mình.



Qua Qua tò mò, nhỏ giọng hỏi Kiến Văn Đế: “Người này là ai.”



Kiến Văn Đế động dung nói: “Hắn là người có khí tiết nhất Đại Minh triều ta, sao Văn Khúc hạ phàm, Chu Lệ mưu phản thành công, bảo hắn nghĩ chiếu thư, không theo, bị diệt mười tộc… Sau đó sao Văn Khúc quân trở về vị trí cũ, nhân hồn Phương Hiếu Nhụ lại ở lại Quỷ Vực, đó là thần niệm Văn Khúc tinh quân. Bởi hắn cương trực công chính, ngâm oan mà chết, âm ty vốn muốn trọng dụng, nhưng hắn bởi Chu Lệ được âm ty phong quan, từ chối không đồng triều vớigã, cả ngày du đãng ở Quỷ Vực, biết được ta ở Phong Chi Cốc, lập tức tới tìm ta. Đây là trung thần số một của bản triều đó!”



Nói đến sự tích Phương Hiệu Nhụ, Kiến Văn Đếtâm kế vẫn luôn cực sâu, trên mặt cũng xuất hiện nét kích động.



Qua Qua nghe hắn nói xong, ngây ra một hồi, sợ hãi hỏi: “Không phải chỉ có cửu tộc sao, lấy đâu ra mười tộc?



Kiến Văn Đế cười to, chỉ vào Chu Lệ nói: “Cái này phải hỏi hắn một phen, hắn ngại cửu tộc không đủ, ngay cả đệ tử của Phương tiên sinh cũng coi như một tộc, tàn sát hết rồi!”



Chu Lệ hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt rất là xấu hổ.



Phương Hiếu Nhụ chỉ vào Quách Lượng lúc trước lên tiếng mắng: “Ba họ làm nô tài, có tư cách gì ở trước mặt lão phu sủa gâu gâu!”



Quách Lượng tức tới mức nghiến răng thành tiếng, nhưng đối mặt một con người đạo đức toàn vẹn như vậy, đầu tiên đã thua trên khí thế, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng.



“Phương tiên sinh, lời ấy sai rồi.” Một thanh âm già nua từ phía sau Chu Lệ phát ra.