Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2530 : Thai Trung Chi Mê (2)

Ngày đăng: 05:10 30/04/20


“Chỉ là, cần bỏ qua tất cả hiện có.”



“Tất cả là có ý tứ gì?” Dương Cung Tử không hiểu khái niệm tất cả” này.



“Chính là tất cả, linh thần, tu vi, cùng tất cả ký ức… Không có ký ức, thì không có thai trung chi mê, sau đó một lần nữa tu luyện, để cầu nguyên thần chi thuần.” Tạm dừng một chút, Đạo Phong cứng lưỡi nói: “Cái gọi là tràm nguyên thần, cũng không phải đem nguyên thần trực tiếp nghiền nát, mà là thanh trừ tạp niệm trong nguyên thần, đạt tới Không như chị cảnh, vô sinh vô diệt, mới có thể chứng đạo.”



Nghe xong đoạn lời này của Đạo Phong, Dương Cung Tử đã hoàn toàn ngây dại, chậm rãi lắc đầu, nói: “Ta nghe không hiểu.”



Đạo Phong mỉm cười nói: “Nói đơn giản một chút, chính là cần đi luân hồi, sống một lần nữa.”



Dương Cung Tử nhất thời há hốc miệng, sau một lúc lâu kinh hãi nói: “Cái này làm sao được.



Đạo Phong trầm mặc không nói.



Từ nội dung hắn lúc trước ngộ ra đến xem, đây tựa như là biện pháp duy nhất có thể trảm tam thi… Nhưng, mình lại đi luân hồi, từng chút một lớn lên, vậy cần bao nhiêu năm? Không nói đến trong đó còn có thể xảy ra các loại bất ngờ, lúc nào cũng có khả năng chết mất, chỉ nói từ trước mắt, đại chiến sắp tới, mình sao có thể bỏ qua tất cả cái này, đi luân hồi trọng sinh?



Phong Chi Cốc làm sao bây giờ, Thiếu Dương làm sao bây giờ?



Hắn đương nhiên không bỏ xuống được.



Nhưng không trảm thi chứng đạo, bằng vào thực lực mình bây giờ, căn bản đánh không lại những kẻ địch thật sự kia.



Đạo Phong cảm giác trong lòng phát đắng. Cho tới nay, mình đau khổ truy tìm đó là phương pháp trảm thi chứng đạo, hôm nay cuối cùng tìm được rồi, lại khiến mình lâm vào trong một cái nghịch biện không thể giải quyết.



Chẳng lẽ, đây là ý trời?



Trong lòng Đạo Phong thẫn thờ cùng mất mát tột đỉnh.




“Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?”Sau khi nghĩ thông những điều này, Dương Cung Tử hỏi.



“Đi xem chút, thu thập tàn cục.”



Hai người nắm tay, phi hành một lúc, Dương Cung Tử nhớ tới chuyện lúc trước, hỏi Đạo Phong: “Trấn Nguyên đại tiên sao biết thai trung chi mê của huynh là gì, hắn lợi hại hơn huynh rất nhiều?



Đạo Phong chi trả lời mấy chữ: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”



Ở thời điểm chưa bàn chuyện quan trọng gì phải giải thích rõ ràng, Đạo Phong trả lời luôn luôn rất ngắn gọn, tựa như với hắn mà nói, nói chuyện là một chuyện rất mệt mỏi. Nhưng Dương Cung Tử lại nghe hiểu, hỏi tiếp: “Vậy hắn vì sao phải tới giúp huynh, hai người quen nhau?



“Hắn là bạn tốt của ta kiếp trước.”



“Kiếp trước.” Dương Cung Tử quay đầu, có chút u oán nhìn hắn một cái, nói: “Kiếp trước của huynh là cái gì, huynh cho tới bây giờ chưa từng nói cho ta.”



Về nguồn gốc thân thể Đạo Phong, từ sau khi hắn được xác định không phải chuyển thể quỷ đồng từ nhân gian đến Quỷ Vực đều đang đoán, tốt xấu, phán đoán nào cũng có. Có nói hắn là Lữ Đồng Tân chuyển thế, có người nói hắn là Nghiễm Thành Tử tái sinh, còn có người nói hắn là tả quân thần bí kia giống Vô Cực Quỷ Vương của Thái m sơn… Dương Cung Tử cũng từng đoán vài lần, nhưng Đạo Phong chưa bao giờ trả lời, dây dưa như thế nào cũng vô dụng.



Hôm nay, nàng cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là có cảm khái mà phát, oán giận một câu như vậy, sau đó không nhìn hắn nữa, đi nghĩ thứ khác, nhưng trong lòng không khỏi có chút mất mát. Người mình yêu nhất, mình lại không biết lại lịch hắn…



“Muội thật sự muốn biết?”



Đạo Phong đột nhiên mở miệng, khiến Dương Cung Tử kinh ngạc một phen, quay đầu nhìn hắn.



“Nếu không biết, muội đối với ta, còn có thể là như thế này không?”



“Cái này…” Dương Cung Tử cười nghiêng nước nghiêng thành, “Ta thích là Đạo Phong, là huynh của kiếp này, về phần trước kia huynh là ai, ta không để ý, đơn giản là tò mò mà thôi, huynh đã không muốn nói, ta về sau cũng không hỏi nữa. Còn có, ta vốn là rất không cân bằng, nhưng ta nghĩ đến ngay cả Thiếu Dương thân nhất với huynh cũng không biết, cũng liền cân bằng.”