Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2591 : Thi Vương Chiến Tranh (1)

Ngày đăng: 05:11 30/04/20


Hố sâu này dưới thân, giống như là một cái lồng hấp thật lớn, không ngừng nung thi khí trong cơ thể Doanh Câu, mà ở dưới địa khí ăn mòn, một tầng da thịt đao thương bất nhập kia của nó dần dần mềm đi, mỗi một lần bị pháp khí cùng pháp thuật đánh trúng, cảm giác đau đớn cũng càng thêm rõ ràng. Trong lòng Doanh Câu sốt ruột, ở khoảng trống thời gian ăn thịt người, không ngừng quay đầu nhìn, kết quả chỉ có tầng tầng lớp lớp quân địch…



Vì sao, vì sao Thiết Toán Bàn chưa tới cứu mình? Viện binh đầu, viện binh chạy đi đâu rồi?



Thiết Toán Bàn, một cương thi nhân gian, ở Thị tộc cũng không có bối cảnh cùng tự cách từng trải quá sâu, gã vì sao dám lật lọng đối với mình, gã không sợ mình về thu thập gã, cho dù mình chết rồi, gã lại đối mặt lửa giận của Nữ Bạt cùng Hậu Khanh thế nào?



Cho nên, gã nhất định sẽ đến, có lẽ là Không Giới bố trí mai phục, đem viện quân chặn, làm bọn họ không có cách nào lập tức tới tiếp viện, không sai, không sai, nhất định là thế. Mình chỉ cần chống đỡ tiếp, thì nhất định có thể đợi được viện quân!



Mình là cương thi chi vương, hóa thân nhân chủ vĩ đại, mình đương nhiên sẽ không chết ở chỗ này!



Sau khi làm ra quyết định này, Doanh Câu không lãng phí thể lực thử chạy thoát nữa, mà là tập trung tinh lực phòng thủ, trong lúc nhất thời lại giết không ít người… Nhưng quân địch vẫn cuồn cuộn không ngừng đánh đến.



Cho dù không có Lê Sơn lão mẫu hứa hẹn, bọn họ bây giờ cũng không sợ chết nữa.



Người thân, sư huynh đệ, chiến hữu của họ, rất nhiều người đều đã chết ở trong miệng Doanh Câu, loại bi thống này tích lũy sau đó chuyển hóa thành thù hận và dũng khí, càng quan trọng hơn là, Doanh Câu không ngừng bị thương cùng trở nên suy yếu, một điểm này làm bọn họ thấy được hy vọng thắng lợi, tựa như chiến trường nhân gian, khắp nơi tràn ngập các loại khẩu hiệu, tiếng hô giết, tiếng cổ vũ, ở trong hoàn cảnh này, cho dù là người khiếp đảm nữa, cũng bị không khí cuốn hút, trở nên hung hãn không sợ chết.



Tu sĩ chúng ta, sợ gì chiến một trận?



Bọn họ là tu sĩ, cũng là chiến sĩ.



Doanh Câu dù sao không phải động cơ vĩnh cửu, ở trước mặt kẻ địch cuồn cuộn không ngừng giết như thế nào cũng biết không hết, hắn càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm, qua lâu như vậy, viện quân vì sao còn chưa tới?
mình tham chiến, nhưng cũng luôn chú ý chiến cuộc, nhìn thấy Doanh Cấu rất có xu thế thoát khỏi trói buộc, không khỏi cũng khẩn trương hẳn lên.



“Hắn sớm có bản lĩnh này, vì sao phải chờ tới bây giờ?” Tiểu Thanh khó hiểu.



“Nếu không phải bị ép đến một bước này, nó lại nào có thể tạo tẩu.” Lâm Tam Sinh chau mày, thở dài, lẩm bẩm: “Giết người tru tầm, vì một trận chiến này, cũng không thể không làm như vậy.”



Chưa đại đoàn người phản ứng lại, hắn tung người bay lên, hướng bên trong hợp cốc hạ xuống. Đám người Tiểu Thanh nhìn nhau một lần, cũng đuổi theo.



Cả người Doanh Câu phát ra thi khí, làm không khí cực kỳ ngưng trệ, khoảng cách phạm vi mười mấy mét, bất cứ sinh linh nào cũng không thể phi hành, Lâm Tam Sinh cách xa mấy chục mét liền đáp ở trên một cành cây, cao giọng hướng Doanh Câu nói: “Thi vương, người nhận ra ta là ai hay không?”



“Ai?” Doanh Cầu dùng một con mắt còn sót lại nhìn hắn, rống lên một tiếng: “Ngươi là ai? Đi chịu chết sao?”



“Ta là nguyên soái liên quân, trận chiến hôm nay, là ta chủ trì.”



“Tốt!” Doanh Câu rống một tiếng, “Đội ta giết ra khỏi vòng vây, nuốt sống người thằng nhãi này!”



Lâm Tam Sinh mỉm cười, nói: “Ta tới tìm người, lại là muốn nói cho người một việc, ngươi có biết, viện quân của các ngươi vì sao chưa tới hay không?”



Trong lòng Doanh Câu hơi kinh ngạc, theo bản năng mắng một tiếng: “Thiết Toán Bàn thằng nhãi đó…”