Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2677 : Nguyền Rủa Lực Lượng (1)

Ngày đăng: 05:12 30/04/20


“Lão đại, người



phụ thân ngươi, ta nên kêu gia gia hay là đại bá? Chanh Tử nghiêng đầu.



“Tùy tiện đi, ngươi muốn gọi cha cũng được.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.



Chanh Tử oan hắn liếc mắt một cái: “Đừng chiếm tiện nghi ta!” Lập tức nói: “Vậy kêu đại bá đi, đại bá tìm người, là vì chuyện gì a?”



“Vừa rồi không phải nói sao, chính là muốn ta...” Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại hướng cô chớp chớp, nơi này thực không phải chỗ nói chuyện.



Chanh Tử cũng lập tức hiểu ý, nói: “Ồ, nếu không có việc gì, vậy hiện tại ngươi sẽ trở về?"



“Ta đi về trước, ngươi cũng trở về đi làm đi. Có việc ta lại tìm ngươi.”



Diệp Thiếu Dương vốn không khách khí gì với Chanh Tử, lấy tay nhéo nhéo mặt của cô, mở ra khe hở hư không, chui vào.



Từ Văn Trường một mình đi vào Chuyển Luân điện, đại môn ở phía sau hắn đóng lại, Chuyển Luân điện to lớn nhưng im ắng, chỉ có chính giữa đại điện, có một bóng dáng người thập phân cực đại, ngồi ngay ngắn ở trên bảo tòa, đầu đội mặt nạ long giác, thịnh khí bức người, bình thường quy hồn nếu nhìn thấy hắn, cho dù không biết thân phận của hắn, nhưng dưới khí thể áp bách như vậy cũng tuyệt đối không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.



Dám mà nhìn. Đây là quyền uy tuyệt đối.



Hắn chính là chủ nhân Luân hồi ty này, một trong tứ đại đầu sỏ của âm ty Chuyển Luân Vương, còn gọi là Chuyển Luân Thánh Đế.



Từ Văn Trường đi thẳng đến bên cạnh Chuyển Luân Vương, cũng không hành lễ, gật gật đầu với hắn, nói: “Diệp Thiếu Dương đi rồi.”



Chuyển Luân Vương trầm ngâm một lúc lâu sau nói: “Không biết Diệp Binh có đem Cơ mật nói cho hắn hay không.”




“Tôi khuyên anh trở về vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thử.” Lưu Kỳ nói.



“Ừ, chúng ta làm chính sự trước đi. Tìm được người kia chưa?”



“Đã tới từ lâu rồi.”



Lưu Kỳ dẫn hắn đến phòng quan sát, trên đường, đối mặt với câu hỏi của Qua Qua cùng Bánh Bao, Diệp Thiếu Dương chỉ nói trở về sẽ nói sau.



Chuyện phụ thân nói cho mình nghe, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể trở về từ từ tiêu hóa.



Chào hỏi qua lại cùng bác sỹ, một lát sau, bác sỹ mang theo một người đàn ông vào, người đàn ông này lưng còng, đi đứng hữu khí vô lực, sắc mặt vàng như nến, tóc cũng trọc như không có, khoảng hơn năm mươi tuổi, được hai người dìu vào, ngồi xuống cái bàn hướng đối diện, cúi đầu, ánh mắt thơ thẫn nhìn chằm chằm dưới chân mình.



“Vương Tỉnh Lộ?” Diệp Thiếu Dương hỏi một tiếng. Vương Tỉnh Lộ ngay cả đầu cũng không nhấc.



Bác sỹ đi theo sau hắn nói: “Đừng phí sức, hắn không nghe được gì hết, hiện tại chỉ số IQ của hắn chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi, chỉ biết đơn giản nhất là ăn uống đại tiểu tiện, còn lại không có phản ứng gì.”



Lưu Kỳ nhìn Diệp Thiếu Dương, xuôi tay nói: “Từ đầu tôi đã nói đi chỉ công cốc thôi.”



Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, đứng dậy đi đến trước mặt Vương Tỉnh Lộ, ngồi xổm xuống nhìn mặt y, tuy rằng ánh mắt y thẫn thờ, nhưng mà tướng mạo vẫn bình thường, không phải biểu hiện thiếu hồn phách, lập tức cầm lấy cổ tay y, dùng cường khi tiến vào kinh mạch y, chạy một lần trong cơ thể y, tìm được vấn đề rồi!



Bên trong ba hồn bảy vía người này, có một hồn tứ phách bị quấy rầy, lung tung tổ hợp cùng một chỗ, hèn chị công năng cơ bản nhất của thân thể vẫn phải có.



Ba hồn bảy vía trong nhân thể, tựa như tóc và da của nhân thể, có công năng tái sinh. Người ta trong một số tình huống (cực độ bị thương hoặc kinh hách), sẽ xảy ra điệu hồn hoặc là tán hồn.