Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2682 : Đêm Trước Hạ Mộ (2)

Ngày đăng: 05:12 30/04/20


Diệp Thiếu Dương gọi mọi người, những cành đào này một đầu vót nhọt, sau đó cắm từng cây một xuống dưới mương.



“Sao khó khăn quá vậy! Tứ Bảo vừa làm việc vừa oán giận.



“Đến lúc đó người sẽ biết.”



“Đúng rồi đó, cái này gọi là lo trước khỏi họa. Này, các ngươi làm nhanh lên a, trời sắp tối rồi!” Tiểu Mã ở bên cạnh mặt mày vui vẻ chỉ huy.



Tứ Bảo mắng: “Ngươi ngu xuẩn quá! Trước kia thời điểm người còn sống, kêu người làm chút việc người đều ra sức khước từ, hiện tại làm quỷ thấy người khác làm việc thích thú quá hả?”



“Đúng vậy, ha ha ha, không phục ngươi cũng tự sát làm quỷ đi?” Tiểu Mã tiếp tục tỏ cảm giác ưu việt.



“Mọi người thay phiên đi, ta đi vào trước nghỉ ngơi một lát.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi vào trong căn phòng xi măng đó, Lão Quách lập tức cũng đi vào theo.



Tứ Bảo làm việc một hồi, quay đầu phát hiện bọn họ còn chưa đi ra, gãi đầu bóng lưỡng nói: “Trốn việc cũng không nên như vậy chứ, đi lâu quá rồi!”



Tiểu Mã nói: “Ta vừa mới nhìn đến hai người bọn họ ái muội nhìn nhau, khả năng có gian tình! Người xem, ngay cả cửa cũng đóng lại rồi! Ta đi bắt kẻ thông dâm!” Nói xong bay vào trong khe cửa.



Diệp Thiếu Dương đang vẽ bùa.



Lão Quách ở một bên cắt giấy dán bìa, giúp Diệp Thiếu Dương làm chu sa, đưa đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó sẽ đem dán những lá bùa Diệp Thiếu Dương đã vẽ xong. Chuyện này không đến công phu nửa tiếng, lá bùa Diệp Thiếu Dương vẽ xong đã dày mấy chục ly.



Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hai người phối hợp, nhìn nửa ngày, mới nhịn không được hỏi bọn hắn đang làm gì.



“Đương nhiên là dùng để bày trận.” Diệp Thiếu Dương cũng không ngẩng đầu lên.



“Bày trân?" Tiểu Mã mở rộng tầm mắt, “Bàn trận dùng nhiều phụ như vậy sao, hình như hơn trăm tấm rồi, ta còn tưởng rằng người muốn đi bán phù bùa đó.”
Đây là hành động phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt, cô cũng quên mình không mặc quần áo, vừa vặn Diệp Thiếu Dương lại nhìn về phía cô, vừa lúc thấy được hai bầu không nên thấy đó, còn có hai vệt đỏ ửng mơ hồ hiện lên dưới nước mặt...



Diệp Thiếu Dương phi chạy ra khỏi phòng tắm.



Trong phòng khách, có một người hắn hoàn toàn không nghĩ tới đang chờ hắn: Đạo Phong.



Đứng bên cạnh hắn còn có một người khác, một cô nương, bộ dạng trong veo như nước, chính là trên đầu mọc hai cái sừng giống như nai con, giống như Tiểu Long Nữ trong “Cảnh xuân sáng lạn Trư Bát Giới”, mở to đôi mắt ngập nước nhìn mình.



Diệp Thiếu Dương phát hiện chưa từng gặp cô, vì thế nói đùa với Đạo Phong: “Muội tử này không tệ a, đây là tiểu lão bà người mới thu nạp sao?”



“Này! Ngươi quá vô lễ, xem bản công chúa ăn ngươi!”



Cô nương giường nanh múa vuốt muốn xông lên, bị Đạo Phong ấn cổ kéo trở về.



“Nhớ kỹ, ta tên là Tiêu Đồ, là sư muội hắn, cũng không phải là tiểu lão bà gì!”



Cái gì! Sư muội??



Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Đạo Phong, trong ánh mắt mang theo một tia ai oán.



Đạo Phong có chút xấu hổ hơi hơi cúi đầu, hiển nhiên không muốn tán gẫu về vấn đề này, hắn căn bản không phải cố ý mang Tiêu Đồ đến, chỉ là Tiêu Đồ muốn nhìn xem nhân gian ra sao, quan trọng nhất là, hắn căn bản lo lắng việc để Tiêu Đồ một mình ở Phong Chi Cốc.



“Ngươi đi dạo đi, nhớ kỹ, không được ăn thịt người. Bằng không âm ty phái người tới bắt ngươi, ta cũng mặc kệ.”



Tiêu Đồ bĩu môi nói: “Nhân loại ngon ăn cũng không nhiều, đều là thịt ôi, ta cũng không ăn!”