Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2687 : Quân Cờ (3)

Ngày đăng: 05:12 30/04/20


Lưu kỳ nhìn lướt qua nhóm người Diệp Thiếu Dương, nói: “Sao các anh không có chút trang bị nào vậy, không biết phải hạ mộ sao?”



“Đương nhiên là có.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ba lô của mình.



Lưu Kỳ nhìn ba lô xẹp lép trên người hắn, nhăn mày nhăn mặt, dùng hoài nghi giọng điệu nói: “Tôi nói cho các anh biết, lần này là phải hạ mộ, các anh phải chuẩn bị cho tốt các loại tình huống cực đoan, nếu không gặp phải nguy hiểm, hậu quả không phải đùa giỡn.”



Diệp Thiếu Dương cùng đám người Tứ Bảo nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là cười trừ.



Lưu Kỳ kêu mấy tên thủ hạ theo lên, cùng đi tới trước căn phòng xi măng, Lưu Kỳ để cho những người này thủ ở bên ngoài, phân phối bộ đàm, như vậy vạn nhất phía dưới có tình huống gì, những người ở trên cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì, có thể sớm cứu viện cho kịp.



Theo lẽ thường mà nói, xử lý như vậy đương nhiên là chính xác, nhưng theo cách nhìn của Diệp Thiếu Dương, bố trí như thế này hoàn toàn vô dụng, bởi vì loại hành động này vốn đã không phải là một sự kiện bình thường.



Tiến vào căn phòng xi măng, Lưu Kỳ cùng hai thủ hạ đều mang theo công cụ, lúc mở nắp giếng ra, một luồng khí ấm lãnh đập vào mặt.



Cửa vào tối như mực, có thể nhìn thấy từng tầng bậc thang kéo dài tới phía trước.



Lưu Kỳ mở ba lô ra, lấy ra ba chiếc đèn pin, chia cho bọn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng tôi xuống trước, các anh đi theo sau?”



“Hay là để tôi xuống trước đi.” Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, kiểm tra một chút, huyệt động phía dưới không có tà khí gì, nhưng âm dương bàn vẫn bị quấy nhiễu, hoàn toàn mất đi tác dụng.



Điều này đã nằm trong dự liệu của Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn thoáng qua đoàn người, nói: “Đi thôi, tôi đi đầu, nhóm cảnh sát đi giữa, Tứ Bảo cùng Tiểu Mã đi sau cùng.”



Lưu Kỳ vừa nghe, lập tức phản bác: “Này, như vậy giống như bọn tôi đang được bị bảo hộ.”
“Thang Huyền hồn rốt cuộc là cái gì?” Lưu Kỳ hỏi.



“Cầu thang Penrose.” Diệp Thiếu Dương lấy đèn pin ra soi, tựa như có thể soi đến cùng. “Nhìn thì thấy đáy, nhưng mà có khả năng vĩnh viễn cũng đi không hết cầu thang.



“Đạo mộng không gian?” Một cảnh sát tò mò nói.



Tuy tính chất giống nhau, nhưng mà nguyên lý căn bản hoàn toàn khác nhau, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện giải thích, từ trong ba lô lấy ra một sợi dây đỏ đã chuẩn bị sẵn, mình cầm lấy một đầu, một đầu kia giao cho Lão Quách, Lão Quách gật gật đầu, nói: “Ngươi xuống đi!”



Diệp Thiếu Dương cầm lấy đầu dây, bắt đầu đi xuống theo bậc thang, vừa đi, vừa từ trong ba lô lấy ra một nắm gạo nếp, không ngừng rãi ở trên đất, đến chỗ quẹo đầu tiên, Diệp Thiếu Dương đứng lại. Sau đó Lão Quách đem sợi dây giao cho Tứ Bảo, sau đó tự mình xuống dưới, đứng ở vị trí phía trên Diệp Thiếu Dương, nắm chặt dây đỏ, sau đó Diệp Thiếu Dương xuống thêm một tầng nữa.



Lúc này Tứ Bảo sẽ đem dây thừng giao cho Ngô Gia Vị, bản thân đi đến vị trí của Lão Quách nơi đó, Lão Quách lại đi tới chỗ Diệp Thiếu Dương, cứ như vậy kéo dài.



Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, không biết bọn họ đang làm gì.



Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã đến tầng cuối cùng trong lòng đất, đưa mắt nhìn bốn phía, là một không gian hoàn toàn khác với trên mặt đất, bốn phía cũng đều có đường đi, nhìn qua giống như một chữ thập.



Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lên trên, có thể nhìn thấy Long Dương chân nhân đứng ở trên cùng.



Diệp Thiếu Dương gọi bọn họ xuống dưới.



Lưu Kỳ mang theo vài cảnh sát đi xuống, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Các anh bày trò xiếc gì vậy, không phải nói đi mãi không hết sao?”