Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2689 : Ảo Cảnh Cuối Cùng (2)

Ngày đăng: 05:12 30/04/20


“Có thể." Tứ Bảo nói, “Nếu thực có cái gì đang âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta, ta không tin bọn họ có thể tiếp tục bình thản, mặc cho chúng ta nổ tung điêu khắc.”



Diệp Thiếu Dương cũng gật gật đầu.



Thế là Lão Quách mở ba lô ra, bắt đầu điều chế thuốc nổ. Lưu Kỳ đứng ở bên cạnh hắn, lên tiếng nhắc nhở hắn tự mình chế tác thuốc nổ là phạm pháp, dùng để phá, càng thêm phạm pháp...



Lão Quách cũng không quan tâm cô lải nhải, hòa một đống bùn lớn, dưới sự bảo vệ của đám người Diệp Thiếu Dương, đi đến trước mặt tòa điêu khắc kia, đem bom bùn do mình chế tác quét lên trên điêu khắc, đem lỗ hổng hạ xuống, bố trí pháo tuyến, một đầu hợp với công tắc khởi động chạy bằng điều khiển từ xa điện của ô tô, sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Lão Quách nhìn nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, gật gật đầu.



Diệp Thiếu Dương gọi đoàn người tản ra, pháp khí đều cầm trong tay, chuẩn bị tốt việc bị tập kích... dựa theo bọn họ phỏng đoán, nếu thực có người đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn hắn, vậy nhất định là sẽ không cho phép Lão Quách tạc hủy tòa điêu khắc này. Nói cách khác, bọn họ cũng không trông cậy Lão Quách thật sự có thể thành công.



Lão Quách hít sâu một hơi, đi xuống ấn nút phá nổ... không ẩn xuống được.



Ngón tay cái đã dán lên trên ấn phím, nhưng mà trong lúc mở chốt, có một cỗ khí lưu nồng đặc, bụng ngón tay chựng lại, căn bản không ấn được.



Lão Quách quá sợ hãi, cũng không biết cỗ khí lưu này là cái gì, thử vận dụng cường khí để xua tan, nhưng không làm được chút gì, lúc này mới nhận thấy được là mình tu vi không đủ, trong tình thế cấp bách đem công tắc đưa sang Tứ Bảo đứng ở gần mình nhất.



“Đưa ta làm gì.” Tứ bảo có chút bất ngờ, nhưng theo bản năng đưa tay tiếp lấy, nhưng mà lúc thiết bị điện tử kích nổ này bay được nửa chừng, giống nhau bị vật gì đó bắt lấy, lại có thể không nhúc nhích mà dừng lại!



“Trời đất!” Lưu Kỳ thất thanh kêu lên, cô luôn luôn bảo trì thuyết vô thần, hạ mộ đến nơi đây, cuối cùng gặp được chuyện khác thường không thể tưởng tượng bậc nhất, mấy cảnh sát phía sau Cô cũng đều lập tức ngơ ngác.



Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, sải bước tới thiết bị kích nổ, đúng lúc này, đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Lấy đèn pin chiếu qua, có thể nhìn thấy phía dưới điêu khắc Linh bà bà, ở rìa điêu khắc có đá phiến dọc theo, chính ngay trung tâm của điêu khắc, từng vòng tròn di động tới.
“Chạy đi!” Diệp Thiếu Dương tức muốn nổi điên, la lớn.



Lưu Kỳ lúc này mới dẫn người bắt đầu chạy trở về, nhưng bởi vì khởi động chậm, ngược lại bị rơi lại phía sau.



Tứ Bảo thả người đi qua, một chiêu ôm công chúa, ôm Lưu Kỳ vào trong ngực, cười hắc hắc chạy như điên về phía cửa động.



Vì để phòng có đặc thù tình huống phát sinh, bọn họ vốn đứng ở vị trí không xa cách của động, chỉ là cỗ lực lượng tà ác này mạnh mẽ quá mức, bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, đánh giá dựa theo bọn họ tốc độ, có một bộ phận người có khả năng không kịp chạy đi, trong lòng rất sốt ruột.



Cảm giác không thể làm phép, thật sự rất khó chịu, tựa như một võ sĩ mất đi đao, tay súng mất đi súng.



Mắt thấy Lão Quách lạc lại phía sau, cùng mấy cảnh sát tốc độ khởi động chậm, sắp bị lực lượng tà ác quấn lấy, Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, xoay người đứng lại, cắn chót lưỡi, đối diện cổ tà phong phun ra một búng máu.



Thiên sư huyết có thể khắc trăm tà, nhưng mà có thể khắc chế cô yêu phong này hay không, Diệp Thiếu Dương cũng không nắm chắc, chỉ đánh cược một phen.



“Ông...”



Huyết khí tản ra giống như mưa, va chạm vào bên cạnh tà phong, lập tức sinh ra phản ứng kỳ quái, cản trở một chút thể thủ của tà phong.



Diệp Thiếu Dương tinh thần chấn động, nhớ tới trong ba lô mình còn có mấy bao máu chó mực, vội vàng lấy ra, sau khi lấy ra, ném về phía tà phong, khí thế tà phong quả nhiên lần lượt bị ngăn cản, nhưng là vì lực lượng tiếp sau quá mạnh mẽ, vẫn là nhanh chóng lấy lại thể công, điên cuồng vọt tới.