Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 269 : Lão bà mặt quỷ (2)

Ngày đăng: 04:43 30/04/20


Dịch giả: Rjnpenho



Kết quả điều tra không cho thấy nhà ai bị trộm gia cầm, thế nhưng tra ra được một đầu mối kinh người:



Ở cái ngõ phía sau nhà lão Vạn là một gia đình hai người, con trai tên là Lưu Nhạc Bình, chừng bốn mươi tuổi, làm nghề kế toán, cho nên hàng xóm gọi hắn là Lưu kế toán. Tính tình hắn thành thật chất phác, trước kết hôn nhưng sau lại ly hôn, vợ hắn dắt theo con trai đi lấy chồng khác, một đi không trở lại. Lưu kế toán sống cùng mẹ già.



Mẹ Lưu kế toán, Lưu lão thái năm nay hơn bảy mươi tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, đầu năm kia còn cùng mọi người ra quảng trường khiêu vũ, thế nhưng bị hàng xóm phản ứng quá nhiều nên từ năm trước đã không còn ai thấy Lưu lão thái đi khiêu vũ nữa. Lưu kế toán cũng cực ít giao thiệp với bên ngoài cho nên hiếm có ai ra vào nhà của hắn được.



Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều hoài nghi có phải là Lưu lão thái đã chết hay không, mấy tháng trước, có người tổng điều tra nhân khẩu khu phố đi vào gia đình hắn, nhìn thấy Lưu lão thái vẫn còn sống, thế nhưng khí sắc rất kém cỏi, cũng không gọi người nào đến chăm sóc.



Sau, những người bán hàng thịt tiết lộ, Lưu kế toán mỗi ngày tan sở đều tới tìm họ để mua một kg máu gà và thịt gà về nhà, có đôi khi cũng mua máu heo hoặc máu bò, vì vậy hoài nghi Lưu lão thái có phải bị bệnh lạ gì hay không, mỗi ngày đều phải uống máu ăn thịt...



Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng có vài phần phán đoán, bảo viên cảnh sát dừng lại, buồn bực hỏi: "Chúng tôi rõ ràng kêu cậu đi điều tra xem có gia đình nào bị mất trộm gia cầm mà, làm thế nào cậu nghe được tin tức như vậy?"



Viên cảnh sát cười cười, nói: "Để tôi nói tiếp, Diệp tiên sinh hãy nghe tôi nói hết, sau khi Lưu lão thái không ra khỏi cửa nữa, các loài động vật được nuôi trong những nhà hàng xóm xung quanh, bao gồm chó, mèo, thậm chí cả gà, chỉ cần vào nhà Lưu kế toán là sẽ không bao giờ ra được nữa. Hỏi Lưu kế toán thì hắn nói không biết, thế nhưng qua vài ngày thì người ta luôn tìm được xương cốt của bọn chúng trong thùng rác phía sau ngõ...”



“Dân bản xứ đều hoài nghi bàn luận xôn xao, bảo Lưu lão thái đã biến thành cương thi, vì thế khi chúng tôi vừa mới bắt đầu điều tra, nghe thấy chuyện như vậy, tôi cho rằng nó quan trọng hơn chuyện gia cầm bị mất trộm, vì vậy nhanh chóng chạy tới đây báo cho hai vị."



Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói rằng: "Chuyện này quả thực quan trọng hơn, Lưu lão thái tám phần mười là người chúng ta muốn tìm... À không, là Yêu thi chúng ta muốn tìm."




Tạ Vũ Tình sắp xếp Kỳ Thần ở lại trông chừng, nàng và Diệp Thiếu Dương bước nhanh chui vào phía sau sân nhà Lưu gia, một hơi đi tới nhà của hắn, tìm một lần, tường nhà Lưu gia không có cửa sổ, Tạ Vũ Tình nói: "Làm sao bây giờ?"



"Không thể không có cửa sổ.". Diệp Thiếu Dương nói: "Phòng của Yêu thi nhất định phải có chỗ thông ra bên ngoài, nếu không nó không có cách nào tụ lại âm khí ngoại giới để tu luyện, cửa sổ không có ở phía sau thì sẽ ở phía trước, hoặc là ở trên mái nhà, chúng ta đi lên xem một chút!"



Cũng may sắc trời đã tối, xung quanh không có người, bọn họ không cần lo lắng bị phát hiện.



Diệp Thiếu Dương vươn người nắm tường viện leo lên, thuần thục bò lên trên mái nhà, biến mất một lúc, sau đó nhanh chóng quay trở lại, hạ giọng nói rằng: "Có cửa sổ ở mái nhà, cô lên đây xem thử đi!"



Hắn đưa tay kéo Tạ Vũ Tình leo lên, dán lên người nàng một tờ Ẩn khí phù, sau đó dẫn nàng đi tới vị trí cửa sổ ở mái nhà, mỗi người một bên, đưa đầu nhìn xuống phía dưới.



Trên nóc nhà rõ ràng là có đèn điện nhưng lại không dùng mà chỉ đốt một ngọn nến, trong phòng có thể miễn cưỡng nhìn thấy bài biện rất đơn giản: chỉ có một cái giường và một cái bàn vuông, một lão bà tóc bạc tựa ở đầu giường không nhúc nhích, đến mí mắt cũng không chớp một cái.



Từ cửa sổ trên mái nhà nhìn xuống thì vừa vặn thấy hơn phân nửa khuôn mặt của lão bà, Tạ Vũ Tình quan sát nửa ngày, ghé vào bên tai của Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Trông rất bình thường a, người lớn tuổi sắc mặt đều như vậy, không có cảm xúc."



Diệp Thiếu Dương không nói chuyện, chỉ lẳng lặng rút từ bên hông ra một cái Gương bát quái, chiếu nghiêng nghiêng xuống phía dưới căn phòng. Dưới ánh sáng của ngọn nến, khuôn mặt của lão bà bà phản xạ qua mặt gương. Tạ Vũ Tình nhìn vào tấm gương, mồm chậm rãi mở lớn, nhanh chóng lấy tay che miệng lại, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng: