Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2767 : Tín Niệm Tà Thần (2)

Ngày đăng: 05:13 30/04/20


Thân thể Tinh Nguyệt Nô ở Bắc Đẩu quan?



Một điểm này, ngay cả bọn họ cũng cũng không biết.



“Không tốt! Đạo Phong đây là điệu hổ ly sơn, đem Thanh Trường Phong trói ở này, nguyên thần hắn đã đi Bắc Đẩu quan!” Đạo sĩ áo sam vàng là người đầu tiên phục hồi tinh thần, trong lòng mấy đại lão nhất thời run lên, tuy nói bọn họ đều không thích Tinh Nguyệt Nô, nhưng dựa theo ý tứ ban giám đốc, pháp thuật công hội làm ăn, là bọn họ các công ty con này đều phải ủng hộ, một khi thất bại, đoàn người đều không dễ nhìn nhau, với lại Thanh Trường Phong đã cầu cứu rồi, đương nhiên không thể giả chết, vội vàng náo nhiệt cũng không xem nữa, tung người bay đi Bắc Đẩu quan.



“Được lắm Đạo Phong, một chiêu này của ngươi, thật đúng là độc ác!” Thanh Trường Phong tức giận đến cả người run rẩy, hắn lại chưa đi, mấy đại lão kia đã đi, hắn có đi thêm cũng không có ý tứ gì.



Bây giờ mấu chốt nhất, chính là xem bọn họ có thể kịp hay không. Đến một bước này, bản thân hắn lo lắng nữa cũng vô dụng.



Đạo Phong đã trảm hai thi, thân thể cùng hồn phách đều tự rót vào một luồng tinh khí, mô phỏng ý thức thần hồn, đều tự có thể một mình đảm đương một phía, ở trên đường đến, nguyên thần hóa thân của hắn cũng đã từ bản tôn phân liệt ra, đi Bắc Đẩu quan, đánh thẳng lên núi...



Đây vốn là một kế hoạch điệu hổ ly sơn, Thanh Trường Phong cho rằng mình ở chỗ này bố trí mai phục, phục kích mấy người bọn họ, thực tế đã sớm bị Đạo Phong nhìn thấu, tương kế tựu kế, mục tiêu là chém giết thân thể của Tinh Nguyệt Nô.



“Đạo Phong, người làm sao biết, thân thể Tinh Nguyệt Nô ở Bắc Đẩu quan ta?” Thanh Trường Phong lớn tiếng quát hỏi. Hắn sở dĩ sẽ trúng kế, trừ Đạo Phong mưu tính quá mức chu toàn, còn có một nhân tố quan trọng là: trừ số rất ít người, ngay cả tầng lãnh đạo trung tâm của pháp thuật công hội, cũng không mấy ai biết thân thể cô ta ở chỗ mình, vì vậy, hắn mới không nghĩ hướng phương diện này một chút nào.



Đạo Phong chưa trả lời, cúi đầu nhìn thượng cổ tà thần trên mặt đất –– nguyên thần gã cũng sắp hòa tan hết rồi, chỉ còn lại có một hư ảnh mờ nhạt, vẫn đang nhìn mình, ở lúc bên bờ sự hủy diệt, trong ánh mắt gã thế mà lại mang theo ý cười.



“Hy vọng... tranh thủ được thời gian cho ngươi." Tàn niệm thượng cổ tà thần ở trong thần thức nói với Đạo Phong.



“Vì sao không đi?”



“Ngươi có mười hai môn đồ, mười một người khác, sớm không biết thay đổi mấy nhóm rồi... Chỉ còn lại có một mình ta, ta cũng đã sớm nên chết rồi, không có gì, có thể chết ở chỗ này, ta cũng đáng...”



Nguyên thần gã bắt đầu thiêu đốt, chỉ còn lại có một chút linh trí cuối cùng.
Trong lòng Thanh Trường Phong hoài nghi, nhưng không dám chậm trễ, tiếp tục khống chế pháp trận, tiêu hao lực lượng thần hồn của Đạo Phong.



Lúc trước đấu pháp với Sơn Sơn thiền sư, thần hồn Đạo Phong cũng bị thương, lại thêm hóa thân bị diệt, nguyên thần lại ở một chỗ khác, chỉ còn lại có hồn thân, thực lực suy yếu đi rất nhiều, căn bản không thể đối kháng uy lực của pháp trận, một lát sau, hồn lực sẽ hao hết, hồn phách dần dần trở nên trong suốt.



Thật sự... Không có chuẩn bị ở sau?



Thanh Trường Phong kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn hồn phách hắn lập tức sẽ bị xé nát,



ó chuẩn bị gì ở sau nữa, lẩm bẩm: “Đạo Phong, người vì sao phải làm như vậy?”



“Đả Thần Tiên và Phiên Thiên n ngươi có thể cầm đi, tương lai, tự sẽ có người tới tìm người lấy."



Thanh Trường Phong cười nói: “Thần khí bực này, bần đạo tự nhiên sẽ không bỏ qua.”



Hồn phách Đạo Phong thiêu đốt, ba hồn bảy vía đều bị xé nát, ở trước mắt bao người hóa thành tinh phách, hướng về phía Hiên Viên chi môn bay đi.



Son Son thiền sư lại niệm lên Vãng sinh chú, siêu độ cho Đạo Phong.



Người ở đây, bao gồm Thanh Trường Phong cùng tám đệ tử kia của hắn kinh ngạc nhìn phương hướng tinh phách Đạo Phong bay đi, khó mà tin hồn phách Đạo Phong cứ như vậy chết rồi.



Tuy nhiên, hắn trước đó đã làm quá nhiều chuyện không có khả năng làm được.



“Đi, về núi!” Thanh Trường Phong phục hồi tinh thần, rời đi, đột nhiên lại xoay người, hướng Sơn Son thiền sư chắp tay nói lời cảm tạ, nói vài câu khách khí, lúc này mới phi thân về núi.