Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2775 : Trọng Sinh (2)

Ngày đăng: 05:13 30/04/20


Vì thế Đạo Phong kiên định tín niệm, chờ đợi cơ duyên, thẳng đến một lần đó, Trần Nguyên đại tiên tiến đến các biệt, thảo luận một phen sinh tử với hắn, Đạo Phong lúc đó mới tỉnh ngộ.



Con đường trảm nguyên thần, ở chỗ xả thân.



Mình tuy luôn luôn không sợ chết, nhưng cần chủ động muốn chết, trong lòng khẳng định là có băn khoăn, dù sao một thân tu vi của mình không dễ có, nhưng hắn càng để ý những thứ này, lại càng không có cách nào trải nguyên thần.



Phá rồi sau đó lập, sau khi chết thì sống lại.



Đầu tiên phải đi tìm chết, hơn nữa cần không mang một chút hy vọng nào đi tìm chết, không thể giữ lại cho bản thân một chút hy vọng sống sót nào, chỉ có làm được như vậy, mới có khả năng trảm nguyên thần.



Sau khi lĩnh ngộ một điểm này, Đạo Phong cũng từng do dự–– thực lực hắn bây giờ đã rất không tệ rồi, trong tam giới coi như là tuyệt đỉnh cường giả, vì trảm nguyên thân mà đi chết một lần, hay là giữ lại tất cả hiện có.



Đôi là người khác ở loại tình cảnh này, tám chín phần mười đều không dám bước ra một bước đó. Nhưng Đạo Phong là người theo đuổi cực hạn, cực đoan khát vọng đối với lực lượng, lúc nào cũng câu dẫn hắn xúc động.



Về sau, ở sau khi biết được chân tướng thân thể của Diệp Thiếu Dương, rõ ràng mặc kệ là hắn, hay là Diệp Thiếu Dương, thật ra đều chỉ là một quân cờ, tín niệm cùng tín ngưỡng trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ, vì thể lựa chọn con đường này.



Hắn tìm cách lấy được long tinh, trấn bảo hiểm có trên đời này có thể giúp hắn tụ lại tinh phách, tụ hồn sống lại... Nhưng những điều này đều là đồn đãi, có thể làm được hay không, hắn cũng không biết.



Huống hồ, hắn vốn từng tràm hồn phách, tuy hắn về sau trảm thi, lại tự mình sáng tạo ra ba hồn bảy vía, nhưng đã khác với quỷ hồn bình thường, có thể sống lại hay không... Hắn lúc trước nói năm sáu phần nắm chắc, còn là nói quá, nhiều nhất cũng chỉ có ba phần.



Gần như không có hy vọng gì sống sót.



Muốn trải nguyên thần, cũng cần phải có loại tâm tính này.



Chỉ là, nếu chết ở trên sự kiện này, hắn là tuyệt không tiếc nuối.



Thử đi. Không thử chút làm sao biết?




Lâm Tam Sinh như có chút đăm chiêu.



Đạo Phong nói: “Ta ở đây, trong thời gian ngắn coi như an toàn. Ta có Lãnh Ngọc ở đây, ngươi không cần để ý tới ta, chỉ cần bảo vệ tốt Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mặt khác, ngươi có thể đi Phong Chi Cốc giúp ta tìm Cung Tử, lúc trước ta lo lắng cô ấy ngăn cản ta, vẫn chưa lộ ra tất cả với cô ấy, hôm nay có thể bảo cô ấy đến đây, chỉ là người khác thì đừng nhắc tới.”



Lâm Tam Sinh gật đầu nói: “Hiểu rồi.”



Sau đó đề nghị, để Đạo Phong và Nhuế Lãnh Ngọc tạm thời ở trong tòa đạo quan kia của mình, bên trong còn có không ít đệ tử của mình, có thể chiếu cố bọn họ.



Đạo Phong đáp ứng.



Lâm Tam Sinh vì thể mang theo Nhuế Lãnh Ngọc lên núi, tới trong đạo quan này --đạo quan này đã bị đổi tên “ n Hiến quan”, lấy ý tứ chiều hiển nạp sĩ, phù hợp chiến lược chiêu binh mãi mã gần đây của Lâm Tam Sinh.



Bởi vì Đạo Phong bị Nhuế Lãnh Ngọc nắm trong tay, vừa lúc Lâm Tam Sinh cũng không cần giải thích với các đệ tử, chỉ nói Nhuế Lãnh Ngọc ở bên này tài trợ, giới thiệu cho cô biết hai đệ tử đắc lực, chọn một căn phòng để ở.



Trước khi đi, Lâm Tam Sinh hỏi Đạo Phong còn cần gì. Đạo Phong tỏ vẻ tạm thời không cần, Lâm Tam Sinh cáo từ trước.



Nhuế Lãnh Ngọc đem Đạo Phong đặt lên bàn, ở trong phòng đi tới đi lui, đánh giá mọi nơi, cảm giác nơi này xấp xỉ đạo quan ở nhân gian, sương phòng rất thanh tĩnh. Nhuế Lãnh Ngọc nhở tới xuất thân của mình, cảm thán: “Lần này ta thật đúng là nơi nào cũng từng ở, nhân gian, Thanh Minh



Giới, Quỷ Vực, bây giờ lại tới hồng hoang thế giới này, chợt nghĩ tới, quả thật không thể tưởng tượng, nhân gian có loại từng trải này, đại khái chỉ có một mình ta nhỉ.”.



“Cho nên, ngươi là chuyển thể quỷ đồng.”



Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong lời này, càng thêm cảm khái, nói: “Nếu nói như vậy, ta còn nên đi Thái Am son."



Sau đó nghĩ đến Diệp Thiếu Dương, nói với Đạo Phong: “Lúc trước Lâm Tam Sinh nói, bọn họ ít ngày nữa muốn tiến vào cổ mộ, đi tìm Thiếu Dương, ta muốn đi theo.”