Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2786 : Bắc Cung (1)

Ngày đăng: 05:13 30/04/20


Tiểu Mã lại chọn một hán tử thoạt nhìn thân cường thể tráng, bám vào trên người hắn, bảo người ta mau chóng dâng lên rượu và thức ăn.



Vì thế một ít đồ ăn thấy cũng chưa từng thấy, được từ sảnh sau đưa lên từng món một. Tiểu Mã ăn uống thửa cửa, gọi Diệp Thiếu Dương và Ngô Gia Vĩ cùng nhau ăn.



“Những thứ ăn này, đều là từ đâu ra?” Diệp Thiếu Dương ăn một con bồ câu nướng sữa, miệng thơm nức, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.



“Nuôi mà, chung quy không thể là biến ra.”



“Không gian này mới tạo ra không lâu, người muốn nói những động vật này là từ nhân gian bắt tới ta cũng nhận, chỗ lương thực này là từ đâu ra? Lúa mạch các thứ, đều cần non nửa năm mới có thể trưởng thành khi đó thế giới này còn chưa khai thác ra nhi?”



Vấn đề này Tiểu Mã không đáp được, Diệp Thiếu Dương hoài nghi, những thức ăn này đều là từ nhân gian vận chuyển đến, tuy dã ngoại cũng có ruộng và các loại đất trồng rau, nhưng quá nửa là lượt đầu tiên, sinh linh của thế giới này tuy không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng cần ăn dùng tiêu hao, lượng dự trữ lớn nữa cũng không đủ.



Diệp Thiếu Dương dựa vào đó để đoán, thế giới này cùng nhân gian quá nửa có điểm nối liền, từ nơi đó không ngừng đem vật tư như lương thực vận chuyển vào. Nhưng điểm kết nối này nhất định nắm giữ ở trong tay Thánh Linh hội.



Các đại thần kia cũng chưa bỏ cuộc nghĩ cách cứu viện hoàng đế, suy nghĩ rất nhiều điểm, trừ hạ độc, còn lợi dụng lúc dâng đồ ăn ám sát Tiểu Mã, đều vô dụng, cũng chỉ có thể đứng ở phía dưới cung điện giương mắt nhìn.



“Thiếu Dương, nay chúng ta đã khống chế hoàng đế, bây giờ quan trọng nhất là lợi dụng sức ảnh hưởng của hắn, kêu gọi quân đội phục tùng chúng ta, tương lai nếu tìm được hang ổ Thánh Linh hội, ít nhất chiếm tru thế trên nhân số.” Bích Thanh ở một bên bày mưu tính kế, cô tuy không thích động não, nhưng gần đây xem quá nhiều phim cổ trang, chủ ý phương diện này trái lại rất nhiều.



Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút đi đến trước mặt hoàng đế, một tay khoác vai hắn, hoàng để bị dọa run rẩy, đáng thương nhìn hắn.



“Đừng Sợ, ta không đánh người. Thương lượng với người chuyện này nha. Chúng ta, cũng không muốn làm hoàng đế, ngươi nếu có thể phối hợp chúng ta, chờ sau khi sự tình chấm dứt, người tiếp tục làm hoàng đế của người thế nào?”



Hoàng để kinh ngạc nhìn hắn, “Thật?”



“Lừa ngươi làm gì, chúng ta nếu muốn làm hoàng đế, vừa rồi đã có thể giết người, giữ ngươi lại làm cái gì.”
“Cậu là...”



“Con tên Thanh Ba, là đệ tử Mao Sơn mà, sư phụ con chính là sự đệ ngài đó, sự bá, hu hu, gặp được người là tốt rồi...”



“A, cậu là đồ đệ của tiểu Tô?



“Đúng rồi, con bái sư nửa năm, lúc trước ngài về núi, còn từng gặp một lần, con còn rót cho ngài chén trà, ngài khẳng định không nhớ con. Sư bá ơi, đồ nhi cuối cùng gặp được người rồi...”



Thanh Ba kích động khóc rống lên.



Nơi này lại còn có đệ tử Mao Sơn mình!



Diệp Thiếu Dương cũng rất hưng phấn, cẩn thận đánh giá hắn, bạn trẻ này mười tám mười chín tuổi, thiên đình no đủ, mệnh cách thon dài, hai mắt cũng đặc biệt có thần, cũng là tài năng tu đạo, lấy lại bình tĩnh nói: “Ngươi tạm thời đừng khóc, ngươi nói cho ta biết chuyện là thế nào, ngươi sao lại ở đây?”



“Khởi bẩm sự bá, là gia sự phái con đến.”



Thanh Ba nói sơ qua tình huống, thì ra Thừa Đức này có động tĩnh lạ, mấy môn phái lớn đều đã phát hiện, cũng âm thầm xâu chuỗi một phen, đều tự phái đệ tử tới đây điều tra. Thanh Ba tuy thời gian bái sư không dài, con người cũng không đủ thông minh, nhưng làm người coi như thành thật, làm việc đáng tin, hơn nữa Tô Khâm Chương nhìn ra hắn có tiền duyên, vì thế phái hắn tới đây đi một chuyến, vốn định tra ra manh mối gì, lại báo cáo với Diệp Thiếu Dương, kết quả theo mấy pháp sư cùng nhau xuống cổ mộ, cũng chưa thể đi ra nữa.



Giống với người còn lại bị cuốn vào, vừa tới thế giới này, bọn họ lập tức bị sửa chữa ký ức, cái gì cũng không nhớ ra...



Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Không có gì, người về sau theo ta lăn lộn đi.”



Thanh Ba rất cao hứng, nói một số lời kiểu như vượt lửa quá sống cũng không chối từ.