Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2810 : Tìm Kiếm Tứ Ca (2)

Ngày đăng: 05:13 30/04/20


“Nào có manh mối gì.” Diệp Thiếu Dương hỏi lại.



“Hai câu nói trước đó, diêu tưởng Khổng Tước Vương, Phật tử thân trung tàng...điển cố này, mọi người đều biết chứ.”



Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này thì biết, nói là năm đó Phật tổ bị Khổng Tước Vương nuốt, từ sau lưng tìm lỗ hổng đi ra, Phật tổ cảm thấy giống như mình được Khổng Tước Vương sinh ra một lần, vì thể nhận cô ta làm Phật mẫu, chính là điển cố này nhỉ.”.



Tiểu Mã cướp lời: “Cái này tôi cũng biết, trong Tây Du kí cũng từng diễn, cho nên Phật tử gọi chim đại bàng là cậu, ồ, nói ở đây sẽ không là Côn Bằng chứ!



Nói xong dùng chân đá đá Côn Bằng bị định thân nằm ở trên đất bất động.



Không ai quan tâm cậu ta nói linh tinh.Muốn nói tới, Côn Bằng quả thực cùng con chim đại bàng kia trong Tây Du Kí (nếu chim đại bàng trong Tây Du Kí là chân thật tồn tại nhiều nhất chỉ là đồng tộc mà thôi.



Lâm Tam Sinh đem bốn câu cùng nhau đọc mấy lần, suy tư một lát, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cửu Tinh các, ngay tại trong thân thể Tiểu Tứ ca này! Hai câu nói phía trước là điển cố –– Phật tổ ở trong thân thể Khổng Tước Vương, ám chỉ chính là Cửu Tinh các cũng ở trong thân thể Tiểu Tứ ca



này!”



Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ở trong thân thể người ta làm sau mà xây được tu sở?"



“Không phải tụ sở ở trong thân thể người, là động phủ ở trong thân thể người!”



Diệp Thiếu Dương vừa rồi có chút ngây dại, nghe Lâm Tam Sinh nói như vậy lập tức hiểu, động phủ chính là một thế giới vị quan, nhỏ đến có thể chỉ bằng một cục đá, nhưng chỉ cần người mở động phủ đủ mạnh, trên nguyên tắc có thể mở ra vô hạn không gian, bất cứ sinh linh nào chỉ cần tiến vào thế giới vi mô này, cũng liên tiến vào trong quy tắc của nó, hình thể các thứ đều không phải vấn đề nữa.



Nhưng thể tích vỏ ngoài động phủ nhỏ, độ khó mở thế giới vị quan càng lớn. Lời đồn ở Phật quốc thế giới cực lạc, một hạt cát cũng là một thế giới, chính là Tây Thiên A Di Đà Phật dựa vào thực lực cường đại vô cùng của bản thân mà mở ra.



Thực lực Tinh Nguyệt Nô không bằng Phật tổ, nhưng cũng là cường giả hiếm thấy, khoa trương như hạt cát thì không được, nhưng động phủ to bằng quả trứng mở một cái vẫn là không có vấn đề, thứ lớn như vậy hoàn toàn có thể đặt ở trong thân thể người, thậm chí người nọ còn không thể phát hiện...




Diệp Thiếu Dương nói: “Ta ủng hộ, nhưng động phủ của ả ở đâu?”



“Tìm đi.”



“Được, nhiệm vụ này giao cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai hắn.



Lâm Tam Sinh nhún vai. “Đi xem đi, đem tin tức truyền xuống, xem có ai có thể cung cấp manh mối hay không?



Nói xong, Lâm Tam Sinh triệu tập các thủ hạ mình mang đến, tìm Diệp Thiếu Dương đòi mấy lá bùa tím viết tay, mỗi người được chia một tấm, làm tín vật, tìm các tướng quân hoặc là người cầm binh, bảo bọn họ đem đội ngũ phân phối, thống nhất biên chế, chờ mệnh lệnh -- bây giờ bọn họ không thiếu nhất chính là nhân thủ, nhưng đông người quá đánh trận chưa chắc đã lợi hại.



Lâm Tam Sinh hiểu điều này nhất, sau khi dặn dò xong, lại tìm đến mấy binh sĩ truyền lệnh, truyền đạt bốn câu câu đố và giải thích, phát động toàn bộ mọi người cùng nhau tìm kiếm manh mối.Lúc này, đối mặt loại chuyện không có đầu mối này, hắn cũng không có cách nào để nghĩ cả.



“Đúng rồi, Bánh Bao, vậy Tru Tiên tứ kiếm đâu?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, hỏi.



Bánh Bao lắc đầu, tỏ vẻ trong trí nhớ của Côn Bằng không có manh mối phương diện này.



1, tám phần là ở lúc Vô Sắc Hải rút đi, bọn chúng âm thầm có người cầm kiến đi rồi. Vì thế Lâm Tam Sinh lại truyền đạt ra một mệnh lệnh, động viên toàn bộ mọi người tìm dư nghiệt Thánh Linh hội, phàm là có manh mối phải nhanh chóng báo lại.



“Vậy chúng ta trước tiên ở lại nơi này đi, cũng may hoàng cung này đủ rộng rãi.” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nhìn thấy Chung Quỳ ngồi ở trên ghế rồng, nói: “Chung thiên sư, ngài lão có tính toán gì không?”



Chung Quỳ thở dài, “Có thể có tính toán gì, đã đến nơi này, tạm thời chỉ có đợi.”



Diệp Thiếu Dương gọi tới tổng quan đại nội, phân phối chỗ ở cho đoàn người, trên cơ bản đều ở trong một cung điện. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Trương Vô Sinh còn ngồi ở trên bậc thang, ôm ngực, ngây người, vì thể hỏi lão bị làm sao.