Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2829 : Quyết đấu (1)

Ngày đăng: 05:14 30/04/20


Loại cảm giác này có chút ý tứ mèo vờn chuột. Dù sao ngươi cũng trốn không thoát, không ngừng tiêu hao người như vậy, xem người đi từng bước một về phía tử vong.



Về phần Ngô Gia Vi, hắn luôn dựa lưng vào cửa, không nhúc nhích lấy một lần, không phải không muốn phản kích, mà là... Không biết nên làm gì.



Khi một đối thủ đứng ngay trước mặt người, mặc kệ hắn mạnh bao nhiêu, ít nhất có khả năng làm một trận, mà bây giờ, đối thủ không đầu không có, nhưng muốn đánh nhau lại tìm không thấy người. Ngô Gia Vĩ vốn không sở trường pháp thuật hệ phù triện, mà là đạo kiểm, cục diện trước mắt khiến hắn không biết theo ai, không biết giúp Diệp Thiếu Dương như thế nào.



“Thiếu Dương ca... Bọn họ thế nào rồi!”



Bên ngoài, trên con đường lên núi mặt trời tỏa nắng, Chu Tình Như đợi hồi lâu không có động tĩnh, nhịn không được hướng lão Quách và Thu Oánh xin giúp đỡ.



“Chờ, phải tin tưởng đệ ấy.”Lão Quách hít sâu một hơi, siết nắm tay, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.



Ánh Mị vốn muốn mèo vờn chuột, kết quả phát hiện...Con chuột này thật sự rất khá: linh phù của Diệp Thiếu Dương không phải nhiều bình thường, chỉ một chốc đã bị hắn tiêu hao hết mấy chục tấm, nhưng Diệp Thiếu Dương còn không chút hoang mang lấy ra nhiều linh phù hơn nữa... Hơn nữa đều là vẽ sẵn.



“Ngươi sao có nhiều linh phù như vậy!” Trong thanh âm của Anh Mi lộ ra tức giận.



“Nhiều sao? Những thứ này là trước khi tiến vào Cửu Tinh các, Diệp Thiếu Dương vẽ suốt đêm, vốn tính dùng ở trên người Tinh Nguyệt Nô, kết quả chưa dùng tới, nhiều thì không dám nói, mấy trăm tấm vẫn là có.”



“Cho dù ngươi có mấy ngàn tấn, cũng vẫn phải có lúc dùng hết.”



“Được được, người đừng có vội là được.”



Thêm một lúc nữa, Anh Mị là thật sự sốt ruột, không muốn thật sự cứ tiêu hao dần như vậy, tuy linh phù sẽ có lúc dùng hết, đột nhiên thay đổi chiến thuật, ở trước người Diệp Thiếu Dương ngưng tụ lên một bóng đen, trong nháy mắt phá vỡ linh phù, dán về phía hắn.




Đợi thần quang trên người dần dần thu liễm, Tinh Nguyệt Nô hít sâu một hơi, mở hai mắt, nhìn xung quanh một phen, nhếch miệng mỉm cười.



“Thì ra cái gọi là Hỗn Nguyên vô cực đại đạo, là như vậy...”



Tinh Nguyệt Nô ngay cả ánh mắt nhìn thế giới cũng cảm giác khác biệt, trong lòng có trăm loại cảm giác kỳ diệu, khó có thể nói bằng lời. Cô ta nâng tay thử làm phép, chỉ một lần đã đem động phủ đánh vỡ, xuất hiện ở trong hoàng cung. Mười mấy đệ tử đi theo phía sau cô ta, cùng nhau quỳ trên mặt đất, chúc mừng cô ta thuận lợi chứng đạo.



Tinh Nguyệt Nô đem Thanh Châu đỉnh nắm trong tay, làm phép thu nhỏ lại đến kích thước của một cái vò, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Lâu nay có nó, thay ta ứng kiếp, nếu không có thể xông qua cửa ải sinh tử lớn này hay không, còn chưa thể biết.”



Cưu Ma La Thập từ đối diện hoàng cung đi tới, bên cạnh dẫn theo một tiểu sa di không biết đến từ nơi nào. Cưu Ma La Thập chắp tay, hơi khom người nói: “Chúc mừng Tinh trưởng lão lĩnh ngộ đại



đạo.”



Tinh Nguyệt Nô khom người nói cảm ơn.



Cưu Ma La Thập quan sát kiến trúc hoàng cung cùng tranh tường ở hai bên, nói: “Nơi này rất tốt, ngươi cũng đã bỏ công phu.”



“Đáng tiếc người cũng để người cho chạy rồi, bằng không ta nay đã là tạo vật chứ của một phương thế giới này.”



“Tạo vật chứ không phải dễ làm.” Cưu Ma La Thập cười khẽ, “Tinh trưởng lão, người này bước đầu nhìn lén đại đạo, thực lực tiến nhanh, sau này tất cả hành động kính xin tự tiện, không thể sử dụng Bàn Cổ tăng nhất mạch ta nữa.”



Tinh Nguyệt Nô nghe xong lời này, có chút mất hứng, nói: “Thượng sư đợi lâu như vậy, chỉ là muốn nói những điều này với ta?”