Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2853 : Tìm kiếm chân tướng (1)

Ngày đăng: 05:14 30/04/20


“Tôi chưa chết.” Lần này Trần Duyệt chủ động mở miệng.



Ông chủ nghe cô nói chuyện, dịu đi một chút, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, dù sao thật sự là người sống sờ sờ, lúc này mới không sợ hãi nữa, nhưng vẫn duy trì sự chấn động, nhíu mày nói: “Tại sao có thể như vậy, cô rõ ràng đã chết, ngày đó hạ táng cô tôi tuy không đi, cũng đã nghe nói...”



Trần Duyệt nói: “Tôi đã đứng ở chỗ này, đương nhiên chính là chưa chết, không lẽ tôi là quỷ sao?”



Ông chủ vò đầu suy nghĩ, thật là đạo lý này, đầu óc càng thêm mơ hồ.



Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội nói: “Vừa rồi người kia trên đường cũng nói như vậy, cô ấy chỉ đi chỗ tôi ở một thời gian, sao sau khi trở về mọi người đều nói cô ấy đã chết.”



Ông chủ vẻ mặt không thể tưởng tượng, ngây người,



Lúc này một người phụ nữ từ nhà trong đi ra, đồng thời hỏi có chuyện gì. Nhìn thấy Trần Duyệt, bà cũng ngày người.



Diệp Thiếu Dương lại giải thích một phen.



Người phụ nữ này đánh giá cao thấp Trần Duyệt hồi lâu, thậm chí đưa tay sờ sờ mặt của cô, xác định cô là người, lúc này mới yên lòng, nhưng giống với chồng của bà, tỏ vẻ không thể lý giải đối với chuyện này.



“Hai người đều quen biết cô ấy phải không?” Diệp Thiếu Dương hỏi hai vợ chồng này, “Xác định không nhận làm người?”



Hai người đều tỏ vẻ không có khả năng nhận sai.



“Cô ấy là tiểu ni cô... Không không, tiểu tiến cô.” Chủ cửa hàng xấu hổ cười cười, “Cô ấy ngụ ở trong chùa miếu kia trên núi, sư phụ cô ấy là nữ đạo sĩ, rất có đạo hạnh, gia đình mấy thôn hộ này quanh chúng tôi đều thường xuyên lên núi thắp hương, đều nhận ra. Cô ấy là trẻ mồ côi, là đạo trưởng nhặt được ở dưới núi lúc còn nhỏ, nuôi dưỡng mãi. Chúng tôi ở sau lưng đều gọi cô ấy là tiểu ni cô, hệ hê."




Đạo quan ở đỉnh núi, hầu như xây ở trên vách đá, xa xa nhìn qua, diện tích không lớn, chỉ có một tầng sân, phong cách kiến trúc cũng tương đối giản dị thậm chí đơn sơ, trừ khung cửa có chút đặc điểm của đạo quan, còn lại cũng không có gì khác với nhà cũ gạch ngói bình thường. Từ đỉnh núi đi qua, cần qua một cây cầu đá.



Trần Duyệt đứng ở đầu cầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía đạo quan.



“Nhớ ra cái gì rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.



“Từng chút một...” Trần Duyệt nhìn hắn, nói: “Tôi có chút không muốn đi qua.”



“Vì sao.” Diệp Thiếu Dương giật mình.



“Có chút thấp thỏm, sợ đối mặt thân phận của mình đi.”



Diệp Thiếu Dương vừa định khuyên hai câuTrần Duyệt hướng hắn cười cười, đã đi về phía cây cầu.



Mặt trước đạo quan, hai cánh cửa gỗ màu đỏ thắm khép vào nhau, Diệp Thiếu Dương đẩy một cái, khóa từ bên trong, gõ hồi lâu bên trong cũng không có một chút động tĩnh, đang nghiên cứu từ tường sân nơi nào tương đối dễ trèo qua, Trần Duyệt nói cho hắn đạo quan có cửa sau.



“Chị làm sao biết?" Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lại một câu.



“Đã nhớ ra một ít.” Trần Duyệt nói xong theo tường vây đi qua.



Diệp Thiếu Dương theo ở phía sau, cùng nhau vòng đến cửa sau, bên ngoài cửa sau, chính là tuyệt đình của ngọn núi này, một con đường đá thông hướng một bình đài nhỏ trên vách núi, bên trên có một đình nhỏ bằng gỗ, ba mặt giáp không trung, nhìn qua trái lại có một ý cảnh khác.