Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 287 : Quỷ tới đêm mưa (4)

Ngày đăng: 04:43 30/04/20


Dịch giả: Tang Diệp



Ngoài cửa sổ gió giật mưa táp, một tia sét ngẫu nhiên rạch ngang bầu trời, chiếu sáng khắp căn phòng trống rỗng, không có gì dị thường.



Trang Vũ Ninh ngồi run lẩy bẩy trên giường, đột nhiên nghĩ ra, cầm điện thoại lên, run rẩy bấm số Diệp Thiếu Dương. Sau vài giây, điện thoại kết nối cuộc gọi, Trang Vũ Ninh mếu máo nói: "Thiếu Dương Ca, quỷ đồng kia tới rồi, nhanh tới cứu tôi!" 



Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ truyền tới một tiếng thút thít của trẻ con, sau đó vang lên một tiếng gọi khiến người khác kinh sợ: "Mụ mụ, mụ mụ..." (tiếng gọi mẹ của trẻ con bên TQ)



"Aaaa!" Trang Vũ Ninh kêu to, ném điện thoại đi, lùi thẳng về phía góc tường, chỉ một tiếng vang lên, cửa sổ được mở ra, một cái đầu trẻ con tóc ngắn tới ngang tai lách vào từ cửa sổ.



Chuông Kinh Hồn không ngừng vang lên.



~~~~



Diệp Thiếu Dương đột nhiên bừng tỉnh, nhắm mắt lại, dùng thần thức dò xét một lần, nghe thấy tiếng vang của Chuông Kinh Hồn bèn cả kinh. Hắn không nghĩ rằng quỷ đồng lại tới nhanh như vậy.



Diệp Thiếu Dương vội vàng xuống giường, may mắn vì phòng ngừa có chuyện xảy ra nên lúc ngủ hắn cũng không cởi thắt lưng, nhanh chóng mặc quần áo, cầm theo ba lô và đạo bào. Vừa ra khỏi cửa đã đụng vào một cái bóng đen, hắn định động thủ thì tiếng Tiểu Mã: "Tiểu Diệp Tử, là tôi!" 



Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn rõ Tiểu Mã mới nói: "Cậu làm gì ở đây?" 



"Tôi nghe có tiếng bước chân mới mở cửa xem có chuyện gì, vừa thấy Vũ Vũ chạy xuống, cho nên muốn đánh thức cậu hỏi xem đã xảy ra chuyện gì." 



Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghe lại, dưới lầu chính xác truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp, vội vàng theo cầu thang xuống tầng, Tiểu Mã theo sát phía sau.
Trên ngực Trang Vũ Ninh truyền đến một tiếng "Rắc", một luồng ánh sáng màu tím phát ra trước ngực nàng. Trang Vũ Ninh bèn hiểu ra, là cái bùa hộ mệnh đã vỡ.



Tại thời khắc đáng sợ này, Trang Vũ Ninh đột nhiên nhớ lại lời Diệp Thiếu Dương dặn dò. Nàng hà hơi vào tay phải, sau đó giơ tay lên, dùng sức đánh vào mặt quỷ đồng.



Một cảm giác tê dại truyền đến từ lòng bàn tay, quỷ đồng kêu lên thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt. Sau đó lăn xuống, chui vào gầm giường.



Dục vọng muốn được sống khiến Trang Vũ Ninh khôi phục lại mấy phần khí lực. Nàng nhảy xuống giường, giày cũng chẳng đeo, bổ nhào về phía cửa phòng, nắm lấy tay nắm cửa, kéo một phát. 



Cám ơn trời đất! Cửa mở ra được.



Trang Vũ Ninh một mạch chạy đến lầu hai, tới trước cửa phòng Diệp Thiếu Dương, định giơ tay gõ cửa kêu cứu, nàng lập tức kinh hãi: cửa phòng đang mở, Diệp Thiếu Dương không ở bên trong.



Nàng lại đến phòng của Tiểu Mã, cũng trống không.



"Diệp Thiên Sư, Diệp Thiên Sư!" Trang Vũ Ninh liên tiếp kêu vài tiếng, không có phản ứng. Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền tới từ lầu ba, một cái chân trắng nõn đang bước xuống cầu thang.



Trang Vũ Ninh chỉ đành chạy đến lầu một, thấy cửa cũng đã mở, tranh thủ thời gian chạy ra. Bên ngoài dù gió táp mưa sa, làm ướt hết đồ ngủ của nàng, nhưng nàng vẫn không chút do dự chạy trốn, Diệp Thiếu Dương đã không có trong nhà, lưu lại chỉ có chờ chết.



Nàng chạy thẳng đến phòng bảo vệ, điên cuồng gõ cửa, lớn tiếng gọi cứu mạng.



Cửa phòng bảo vệ mở ra.