Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 311 : Tiệm thuốc đông y quỷ dị (1)

Ngày đăng: 04:43 30/04/20


Tạ Vũ Tình dọc đường trầm mặc, Diệp Thiếu Dương không tìm được câu nào để nói “Về nhà đi ngủ sao?”



”Không về nhà thì ở chỗ cậu ngủ sao?” Buột miệng nói ra lời này Tạ Vũ Tình lập tức ý thức được mình đã lỡ lời, cúi đầu xuống nhanh chóng bước đi.



Tìm được chiếc xe đỗ ven đường, Tạ Vũ Tình mở cửa xe ngồi vào trong,

trở tay muốn đóng cửa xe thì Diệp Thiếu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô.



Tã Vũ Tình vội vàng dứt ra, cả kinh nói “Cái tên sắc lang này ngươi muồn làm gì?”



Một đồng tiền sáng lấp lánh từ tay cô rơi xuống đất. Diệp Thiếu Dương khom lưng xuống nhặt, lắc đầu, đem đồng tiên ném vào trong lòng cô,“Đây là đồng đúc mẫu lớn, tặng cho cô đó. Thời khắc mấu chốt, cắn chóp

lưỡi phun lên mặt trên thì có thể cứu cô một mạng”



”Cái này...” Tạ Vũ Tình lúc này mới biết ban nãy là mình đã nghĩ hơi

nhiều. “Tôi đã có bùa hộ thân của cậu cho rồi, còn cần cái này nữa sao?”



”Bùa hộ thân không tốt bằng thứ này đâu. Đây là dùng cho tình huống

đặc biệt, lỡ đâu tên pháp sư kia tìm cô gây rắc rồi thì có thứ này trên

người, tôi có thể yên tâm một chút“. Diệp Thiếu Dương vẫy tay về phía

cô, “Cô về đi, cẩn thận một chút, à đúng rồi, thật ra hôm nay cô trang

điểm rất đẹp”



Tạ Vũ Tình sâu trong nội tâm bị rung động một chút, đang muốn ngẩng

đầu nhìn hắn cười, thì Diệp Thiếu Dương bồi thêm một câu “Vì thế mau mau đi hẹn hò đi, tránh để lãng phí lớp phấn này”



Tạ Vũ Tình hung dữ liếc xéo hắn một cái, giẫm chân ga lái xe vụt đi.



Khi Diệp Thiếu Dương quay trở lại thì cũng đã rất khuya rồi. Ba người cũng không ai nói gì nữa, tự giác quay về phòng nghỉ ngơi.



Nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lần nữa. Một kế hoạch dần dần xuất hiện trong đầu hắn.



Sáng sớm, ba người lục tục thức dậy. Lúc đang dùng bữa sáng ở phòng khách thì Tạ Vũ Tình điện thoại đến.



”Thế nào rồi, hôm qua hẹn hò chưa?” Sau khi nhấc điện thoại, Diệp Thiếu Dương tiếp tục đùa về chuyện hôm qua.



Đầu dây điện thoại bên kia ngừng lại một lát, chuyền đến âm giọng

lạnh lùng của Tạ Vũ Tình, “Ngươi nếu như không muốn nói đến chuyện chính thì ta cúp mắt đây”



”Nói, nói, tôi đang nghe mà”
Diệp Thiếu Dương cười cười “Quen, anh ta nợ tôi một món ân tình”



Tiểu Mã thông não “Tối hôm qua sao tôi lại không thể nghĩ ra điều

này! Tiểu Diệp Tử, có phải cậu đã sớm có dự định đi tìm hắn rồi?”



Diệp Thiếu Dương gật đầu “Cậu ấy là người thích hợp nhất. Khi phần mộ tổ tiên nhà cậu ấy phát sinh ra chuyện thì người ngoài không một ai

biết. Sau đó thì tôi cũng không hề gặp cậu ấy lần nào, cho dù điều tra

như thế nào đi chăng nữa thì tôi và cậu ta không có quan hệ gì cả”



Tiểu Mã hắc hắc cười “Mối quan hệ duy nhất giữa hai người là tình địch, vì vậy anh ta càng không thể giúp cậu”



Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái: “Có thể không đề cập đến vấn đề này không?”



Trang Vũ Ninh nói “Khi nào huynh đi tìm hắn?”



Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút rồi nói “Ngày mai đi,tôi muốn tự mình đi xem nơi này một chút”



”Điều này...cũng được sao?” Trang Vũ Ninh trầm ngâm nói “Nếu như để

cho Hồ tiên sinh phát hiện, ngày mai huynh lại sang gặp Mã thiếu gia.

Liệu có bị nghi ngờ không?”



Diệp Thiếu Dương cười “Yên tâm đi, tôi có dự định của mình”



Trang Vũ Ninh nói “Cần tôi đi không? Ngày hôm nay tôi có tham gia một hoạt động...”



”Cô cứ làm việc của mình đi, tôi đi với Tiểu Mã là được rồi. Cô nhớ về trước khi trời tối là được”



Lúc đó điện thoại của Diệp Thiếu Dương reo lên, là một dòng tin nhắn, mở ra xem thì đó là một sổ hộ chiếu. Một nam nhân trên dưới 30, mày rậm mắt to, gò má cao, cằm nhọn.



”Nhìn cũng giống người bình thường a” Tiểu Mã xem một chặp rồi nói.



Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái “Vậy cậu nói tôi xem, không phải người bình thường thì sẽ trông như thế nào?”



Tiểu Mã gãi gãi đầu “Vậy mà cậu còn xem?”



”Tôi muốn nhớ ngoại hình của hắn trông như thế nào, ngu ngốc.”