Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 371 : Lão Quách hy sinh

Ngày đăng: 04:44 30/04/20


Lão Quách quay đầu lại, lạnh lùng nhìn quỷ sai béo nói “Ngươi không phải là quỷ sai, quỷ sai tuyệt đối không giết tiểu quỷ! các ngươi là ….



tới từ Thái Âm Sơn!”



“Thái Âm Sơn”



ba chữ vừa nói ra, lập tức trong mắt của béo quỷ sai cùng tướng quân mặt đen, hiện lên ​một ​đạo lãnh quang.



Béo quỷ sai lạnh lùng cười “Ngay cả lai lịch của chúng ta ngươi đều biết, ngươi nói ngươi không biết tiểu quỷ kia, ngươi tưởng ta sẽ tin sao?”



Trong tay câu hồn tác lại vung xuống, lần này không phải đánh mà vòng lên cổ lão Quách, dùng sức kéo, một gương mặt quỷ dữ tợn đi lên nói “Nói hay không?”



“Nói, nói …..”



Béo quỷ sai há to miệng lộ ra vẻ mỉm cười thắng lợi, nhìn lão Quách.



Lão Quách trợn to mắt nhìn hắn, suy yếu nói “Ngươi lớn lên ….



rất giống con rùa đen, cái đầu con rùa của ngươi, mẹ ngươi sinh ra còn chưa bóp chết ngươi à.”



“A----!”



Béo quỷ sai tức giận cực điểm, hét lớn ​một ​tiếng, đem câu hồn tác hết sức kéo chặt, siết chặt da của lão Quách “Nói hay không, không nói liền đánh cho ngươi hồn phi phách tan!”



Lần này, chính mình muốn xong đời rồi.



Trong lúc này, lão Quách lại nghĩ tới con cọp mẹ kia (vợ của lão Quách), còn có nữ nhi còn đang đi học, trong lòng thật bi thương, hắn thật không bỏ được hai mẹ con nàng mà rời đi, nhưng nếu mình không nói ra, các nàng có thể sống sót, một khi nói ra, tiểu sư đệ có khả năng cũng xong luôn, nghĩ vậy, trong lòng dâng lên một ​cảm giác quyết tử, nhàn nhạt nhìn béo quỷ sai “Con rùa đen, giết ta đi.”



“Được để ta thành toàn cho ngươi!”



Béo quỷ sai lại tăng mạnh lực lên câu hồn tác, Lão Quách tức thì trợn khóe mắt, cơ hồ tuyệt khí.



Tên tướng quân mặt đen vẫn chưa nói gì đi đến chặn lại “Trước đừng giết hắn, soát hồn, khổ hình hành hạ, không sợ hắn không nói!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khiếp sợ, đây không phải là ngất mà là hồn yểm, chỉ có bị soát hồn, tam hồn của bản tôn lung lay sắp đổ, mới có thể xuất hiện hồn yểm.



“Còn thất thần cái gì nữa, đi cứu hắn!”



Tứ bảo lớn tiếng trách.



Diệp Thiếu Dương phục hồi lại tinh thần, “Hắn không ở trong tiệm, đi đâu tìm hắn giờ?”



Tứ bảo nói “Hắn nói không ở trong tiệm, khẳng định là ở trong tiệm, hắn lo lắng ngươi đấu không lại bọn chúng, không cho ngươi đi, điểm này mà còn hỏi sao?”



Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, chính mình tâm loạn như ma, đơn giản như vậy mà không nghĩ tới, vội vàng lấy ra 1 lá phù, đem sợi hồn phách của lão Quách thu hồi, chạy như bay về phía cửa tiệm của lão Quách.



Tứ bảo chạy đến chỗ ô tô ngừng ở ven đường không xa, đón Diệp Thiếu Dương lên xe, Qua qua cũng nhảy lên, chui vào trong ba lô của hắn.



“Lão Quách biết thực lực của ngươi, đối phương nhất định rất khó đối phó,bằng không sẽ không bảo ngươi đi.”



Tứ bảo một bên lái xe, một bên phân tích, nhìn Diệp Thiếu Dương ​một ​cái “Ngươi xác định muốn đi?”



“Vô nghĩa!”



Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói “Cùng lắm thì chết, ngươi sợ thì ngươi đi nhanh đi, ta cũng không trách ngươi.”



Giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có ​một ​ý niệm cứu lão Quách ra, mặc kệ đối phương là ai, lợi hại ra sao, căn bản không có nghĩ đến.



Tứ bảo nhìn hắn cười cười “Tính ta không có nhìn lầm ngươi, Diệp Thiếu Dương, ta theo ngươi đi!”



Diệp Thiếu Dương chậm rãi bình tĩnh lại một chút, lắc ba lô một cái nói “Sự tình là do ngươi khiến cho sư huynh ta bị đối phó, đó là người nào!”



“Khẳng đinh là Thái Âm Sơn tới bắt ta, lúc trước ta đã nói qua với ngươi, nhưng ta cũng thật sự không biết là ai đến.”



Qua qua thở dài “Không nghĩ tới họ đến nhanh như vậy.”