Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 393 : Thiên địa hỗn độn

Ngày đăng: 04:44 30/04/20


Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ tới, nếu thiên phong lôi hỏa kỳ nếu phối hợp với thần phù lục lôi phong yêu phù mà mình mới học được, uy lực có khả năng gia tăng mấy lần.



Chả lẽ sư phụ biết được chuyện này, mới cố ý đem thiên phong lôi hỏa kỳ cho mình? Còn nữa, sụ phụ tính được mình chuẩn bị chiến đấu nguy hiểm, nên đưa thiên phong lôi hỏa kỳ tới, chẳng lẽ tất cả chuyện mình làm ở trong Thạch thành, đều bị lão nhân ấy biết hết? Nghĩ vậy Diệp Thiếu Dương liền hỏi Trương vĩ kiệt “Lão nhân kia gần đây có xuống núi hay không?”



Trương vĩ kiệt gãi gãi đầu nói “Sư phụ vẫn luôn không có ở trên núi, ai cũng không biết lão đi đâu, mới đây mới về núi, lập tức triệu đệ tới, đi xuống núi đưa đồ cho huynh.”



Vẫn luôn không ở trên núi ….



Chẳng lẽ là ở Thạch thành, nhưng sao không tìm mình? Mặc kệ thế nào Diệp Thiếu Dương cảm thấy, lão nhân kia đều không có đạo nghĩa, đột nhiên nhìn thiên phong lôi hỏa trong tay, ân, chuyện này còn tạm được, cũng coi như đưa than ngày tuyết.



Nghĩ nghĩ rồi hỏi “Sư phụ còn có nói gì không?”



“Sư phụ nói, con anh sát năm xưa hại ngươi đã xuất hiện, thứ này vì ngươi mà sinh, còn phải chờ ngươi đi xử lý, đem nó tiêu diệt.”



“Cái gì, anh sát xuất hiện!”



Diệp Thiếu Dương khiếp sợ không thôi, lúc xưa sư phụ không cẩn thận để nó chạy thoát ….



mất tích mười mấy năm, rốt cuộc đã xuất hiện? Nó nếu dám xuất hiện, nhất định là tu vi đã đại thành, cảm giác mình có thể tung hoành nhân gian, tên này sợ là khó đối phó.



“này này, nhị sư huynh, sư phụ còn nói một câu, có muốn nghe không? “Còn không mau nói!”



Diệp Thiếu Dương trách mắng, gần đây toàn gặp mấy người giống nhau, đều thích thừa nước đục thả câu.



Trương vĩ kiệt thẳng eo, làm bộ làm tịch, hắng hắng giọng “Diệp Thiếu Dương tiếp pháp chỉ …..”



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, Cái gọi là “Pháp chỉ”
Mười mấy năm đã không có trở về ….



nghĩ đến về nhà, trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên cổ chờ mong, càng nhiều là thổn thức, chính mình ….



đâu còn có gia đình.



Buổi tối, lão Quách mời khách, sư huynh đệ ba người bên nhau ăn cơm, Diệp Thiếu Dương buổi tối có hành động, không dám uống rượu, bất quá cùng với Trương vĩ kiệt nói chuyện thật vui vẻ.



Trong bữa tiệc, Trương vĩ kiệt biểu đạt với Diệp Thiếu Dương ý muốn học mấy cái pháp thuật mới, theo quy củ thì hắn không phải là nội môn đệ tử, không có tư cách tu luyện nội môn pháp thuật.



Bất quá là Diệp Thiếu Dương từ trước giờ là người không tuân theo quy củ, xem hắn từ xa đến nơi này truyền tin cho mình, nên dạy hắn một ít, Trương vĩ kiệt rất là vui vẻ.



Cơm nước xong, Trương Vĩ Kiệt nói với Diệp Thiếu Dương ngày mai mình phải trở về.



Đây là quy củ của tông môn, ngoại môn đệ tử chưa xuất sư, không được xuống núi quá ba ngày, đi truyền tin cũng không ngoại lệ.



Diệp Thiếu Dương cũng biết, cho nên không có giữ hắn, nói “Buổi tối hôm nay, ta có chuyện muốn làm, ngươi buổi tối hãy ở lại nơi này, cùng tâm sự với Quách sư huynh đi.”



Lão Quách lập tức hưng phấn nói “Tốt nha, vĩ kiệt, đêm nay sư huynh dẫn ngươi đi chơi…..”



Diệp Thiếu Dương nghe trong giọng hắn có điểm đang khinh, vội vàn nói “Tiểu sư đệ còn nhỏ, ngươi đừng có mà dẫn hắn làm xằng bậy, đừng dạy hư người khác.”



Lão Quách nói sẽ không.



Diệp Thiếu Dương cáo từ rời đi, Trương vĩ kiệt đột nhiên nói phía sau hắn “Nhị sư huynh, sư phụ còn có một câu.”