Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 397 : Địa ngục dung quỷ trụ

Ngày đăng: 04:44 30/04/20


“Địa ngục dung quỷ trụ!”



Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai chân nhưng nhũn ra, đi đến nhìn cẩn thận đánh giá nó, lúc này mới hít sâu một hơi nói “Ta còn tưởng địa ngục dung quỷ trụ bị dọn đến nơi này, dĩ nhiên là một cái phỏng chế lại, mặt ngoài là….



thủy ngân, hẳn là dùng tà thuật phong ấn nào đó.”



Tứ bảo đi tới nói “Tuy rằng là phỏng chế, nhưng cũng là luyện trận đáng sợ, ngươi xem phía dưới cây cột buộc những sợi tơ hồng, chính là dùng để thông đến các gương đồng, ta không hiểu thuật pháp của đạo gia, bất quá Hồ Uy đã có nói với ta, tơ hồng có thể đem lực lượng trận pháp truyền tới dung quỷ trụ, vì những tiểu quỷ này cung cấp không ngưng tu vi.”



Diệp Thiếu Dương nhăn mày lại nói “Chuyện này không có khả năng, không có chất linh môi, tơ hồng không thể nào truyền quỷ khí.”



Tứ bảo cười cười, nói “Ta cho ngươi xem linh môi, đừng có mà bị dọa”



nói xong đi đến mặt trái của quỷ trụ.



Diệp Thiếu Dương cũng đi qua, ngẩng đầu nhìn mặt sau của dung quỷ trụ, là một cái đế đèn to lớn, phát ra ánh sáng màu đổng.



Trên đế đèn dùng xiềng xích buộc lại một người đen nhánh, Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn vào, thì kinh ngạc ngay tức khắc: đây đâu phải là người, nửa dưới thân thể rõ ràng là một cái đuôi cá! “Đông hải giao nhân!”



Diệp Thiếu Dương cả kinh kêu lên, còn may là đang ở nguyên thần, nguyên thần nói chuyện cũng chỉ có nguyên thần mới nghe được, không lo lắng đánh động cái gì.



Diệp Thiếu Dương từng từ trong điển tịch có đọc qua, Đông hải giao nhân, là một sinh vật quái dị, sinh hoạt ở vùng biển Đông hải, là địa phương có chất lượng nước tinh khiết, khi sinh ra đã là yêu, cũng có chính có tà, có tà tu giao nhân, sẽ bắt chước tiếng ca hấp dẫn ngư dân, ăn sống bọn họ để tu luyện, thường bị ngư dân đồn thành hải quái, bất quá nó còn có một cái tên trứ danh hơn: Mỹ nhân ngư.



Trên thực tế “Mỹ nhân ngư”
Tứ bảo nói xong đi qua một con đường.



Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua giao nhân, trong lòng nói ”



Ngày mai nếu có cơ hội, ta sẽ cứu ngươi đi ra ngoài.”



Rồi xoay người đuổi theo Tứ bảo, buồn bực nói “Chúng ta hiện tại ở dạng nguyên thần, có đi xuyên qua tường, sao cứ phải thành thật đi ngang qua, toàn làm điều thừa.”



Tứ bảo lộ ra vẻ mặt khó xử, nói “Nếu có thể ta đi rồi, nhưng không được, ta không quen đường lắm, đến phương hướng cũng không có nhận rõ.”



Đi một lát rốt cuộc đi đến một thông đạo thẳng tắp, đi đến đầu bên kia, có một khối đất trống lớn, trên mặt đất trống trải, ở giữa có một cái giếng, miệng giếng tràn nhập khí màu trắng mờ mịt.



“Bạch y nhân ở dưới này?”



Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng mình sẽ đến một nơi to lớn, không nghĩ chỉ có đường kính hơn hai mét của giếng nước.



“Chính là ở đây”



Tứ bảo gật đầu nói “Miệng giếng có một cổ kết giới cường đại, không thể tới gần, chúng ta là nguyên thần, cho nên mới không chịu ảnh hưởng.”



Tứ bảo nói xong liền đi đến miệng giếng, Diệp Thiếu Dương theo sát sau, xuyên qua sương khói mờ mịt, nhìn trên miệng giếng, miệng giếng có hình tám cạnh, bên cạnh lại có cái mương máng chỉ bằng ngón tay, bên trong có chảy một ít chất lỏng kim sắc, cái gọi là kim sắc, thật ra chính là vàng thật! Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói “Kim thủy này vì sao không có đọng lại?”