Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 430 : Lão Lưu chết thảm

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi dài, sự tình mà mình lo lắng nhất, rốt cuộc là vẫn xảy ra.



Hạt Bạt nó ẩn trốn trong mấy cái thôn trong vùng Ngưu Đầu sơn này! Một xe hơi màu đen, cũng dừng lại ven đường, từ trên xe đi xuống năm người, Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền thấy được tên vu trợ kia, hắn đã thay một bộ sơ mu trắng cùng quần đen, cùng với người thường giống nhau.



Cùng xuống xe với hắn là một đàn ông to lớn cường tráng, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, để tóc húi cua, nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, thần thái rất là ngạo nghễ.



Ăn mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, trong tay cầm cái la bàn, vừa đi đi xem vài cái.



“Tên này là vu sư lúc nãy làm phép ”



Diệp Thiếu Dương nói.



“Là hắn à, như thế nào lại thay đổi hết quần áo rồi?”



Tiểu Mã buồn bực nói.



“Lúc làm phép thì muốn diện trang phục lộng lẫy, thường thường ai cũng như vậy”



Phía sau hai người vu sư, còn có ba người, một cái tên mang kính mập mập, còn hai tên kia mặc áo thun đen, trong tay mỗi người đều mang theo một cái rương, nhìn qua là biết tùy tùng rồi.



Nhìn thấy hai người Diệp Thiếu Dương, tên vu trợ kia sửng sốt một chút, nói thì thầm bên tai tên vu sư vài câu, Vu sư hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương vài lần, dẫn người đi xuống triền núi, về hướng nam đi tới.



“Chúng ta cũng đi thôi”



Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ xuống núi, nói với Tiểu Mã “Hạn bạt khẳng định là ở vùng này, ta đi về thôn trước, tìm hỏi dân bản xứ một chút tình huống rồi tính sau.”



Tiểu Mã nói “Chúng có nên đi theo sau họ, lỡ họ tìm ra Hạn Bạt thì sao?”



“Hạt Bạt còn không có dễ tìm ra như vậy, chuyện này cũng không có gấp được.”



Theo con đường đất dưới chân núi, đi qua núi đồi, xuất hiện trong tầm mắt của hai người, hai cái thôn trang, một cái nằm ở giữa sườn núi bằng phẳng, đa phần là nhà hai lầu, nhìn rất ngăn nắp, còn một cái thôn ở dưới chân núi, phần nhiều là nhà ngói, nhìn thấy thật là cũ nát, rất nhiều phòng cùng tường bị sụp đổ, nóc nhà cũng bay mất.
​Diệp Thiếu Dương ​thuận miệng nói dối, gãi gãi đầu.



Nhị thẩm đột nhiên nghĩ đến “Cẩu nhi, ngươi không phải là học đạo pháp sao, thôn ta vừa lúc gặp nạn Hạn Bạt, ngươi có bản lĩnh thu phục nó hay không?”



Diệp Thiếu Dương ​còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Quân đã vung tay lên, trách mắng “Nói bậy cái gì đó, Hạn Bạt có bao nhiêu lợi hại, hắn thì mới có bao lớn, sao có thể đối phó được, đại ca ta chỉ có nó là độc đinh, không thể để xảy ra chuyện gì được!”



Diệp Thiếu Dương ​cười cười, tò mò hỏi “Nhị thẩm, sao người lại biết hạn là do Hạn Bạt?”



“Ở đây làm gì có gặp hạn như thế này bao giờ, nên có vài tiên sinh xem qua, đều nói là hạn bạt, hơn nữa ….



còn ứng ở trên người của lão Lưu ở thôn đông.”



“Lão Lưu?”



​Diệp Thiếu Dương ​vừa nghe thế liền biết ở đây có tình huống, hỏi “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhị thẩm nói cho ta nghe một chút đi.”



Nhị Thẩm đi qua đem cửa đóng lại, trở lại bàn, thấp giọng nói “Trưởng thông không cho nói bậy, kỳ thật là mọi người đã biết hết.



Lão Lưu này là một hộ khác họ của thôn, ở tại phía đông của thôn, từ tháng trước lại không có ai nhìn thấy hắn nữa, nhưng không đến mấy ngày sau, lão tức phụ của lão Diệp nhà cách vách với hắn, liền nói là khi vừa đến ban đêm, liền nghe thấy bên nhà lão Lưu có tiếng âm thanh của phụ nữ cười, với ho khan.



Mọi người cũng không co để ý, nhưng lại mấy ngày nữa, cửa phòng lão Lưu vẫn đóng chặt, không có thấy ra vô, hơn nữa khi buổi tối, tiếng cười của nữ nhân kia, có vài hộ ở cách vách đều nghe thấy, trưởng thôn lúc này mới tổ chức mấy hán tử, thừa dịp buổi trưa trèo tường tiến vào …….



A----



- chuyện lúc sau ta không dám nói, ngươi hỏi nhị thúc của ngươi đi, hắn ngày đó cũng có đi theo ”



Diệp Quân liên tục xua tay nói “Đừng nói chuyện này nữa, nàng vừa nhắc lại chuyện này, ta lại nổi hết cả da gà lên rồi đây, bọn họ còn trẻ tuổi mà nghe cái chuyện này, tối sẽ gặp ác mộng mất.”



Diệp Thiếu Dương ​cười mỉm “Không có việc gi đâu nhị thúc, ta dù sao cũng là học đạo thuật, tuy rằng còn chưa thành tài gì, nhưng các việc như vậy gặp qua không có ít, nên không gì mà sợ hãi.”