Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 460 : Đồng tử quỷ

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Diệp Thiếu Dương gấp giọng hỏi, Nhị thẩm thấp giọng nói: Lúc đó có một số việc lạ là xảy ra với Diệp Tiểu Thước, Diệp Quân bổ sung: Kỳ thực, ngay trước khi lũ tới, Diệp Tiểu Thước cùng bạn gái đã bị mất tích, theo Tam Nương nói, bọn họ đi lên núi du ngoạn, hái quả rừng, sau đó không trở về.



Tam Nương còn mang theo người trong thôn đi lên núi tìm vài lần, cũng không thấy đâu.



Mấy ngày sau, lũ bất ngờ bạo phát, thôn dân lên núi tránh lũ, đúng lúc gặp được Diệp Tiểu Thước, vì thế nhờ hắn hỗ trợ, kết quả bị hồng thuỷ cuốn đi…… Nghe Nhị thẩm kể, Diệp Quân cũng đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Việc này cũng là ta nghe người ta nói lại thôi, lúc Tiểu Thước chết, chỉ có vài người chứng kiến, nhưng họ cũng đã chết cả rồi.”



Diệp Quân thở dài, “Sau đó có lời đồn, cái chết của nó rất tà môn, chân tướng thế nào không ai rõ, tất cả chỉ là đoán mò mà thôi.”



Nghe bọn họ nói xong, Diệp Thiếu Dương đã rút ra kết luận, cái chết của Diệp Tiểu Thước, tuyệt đối có vấn đề! “Nhị thúc, người có biết thêm gì không?”



Diệp Thiếu Dương hỏi.



Hai vợ chông Diệp Quân nhìn nhau, rồi ngơ ngẩn lắc lắc đầu.



Diệp Thiếu Dương không hỏi tiếp nữa, những gì họ biết chẳng qua cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không bằng đi hỏi mẹ của Diệp Tiểu Thước, bà ta khẳng định là biết được nhiều chuyện.



Ăn sáng xong, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, gọi Tiểu Mã dậy, trong lúc cậu ta đang làm vệ sinh cá nhân thì Diệp Tiểu Manh tới.



Diệp Thiếu Dương tự mình bịa ra một câu chuyện để nói dối cô nàng, nói rằng hôm qua bọn hắn muốn đi trộm một ít “Óc đậu phụ”



về kiểm nghiệm, kết quả khi đến nơi thì thấy Ngô lão thái cùng lũ quái miêu đã chết, vì sợ thi độc khuếch tán, cho nên đã cùng Tiểu Mã đem tất cả ném xuống giếng khô thiêu hủy.



Tất cả đều là sự thật, chỉ có điều đem việc giết chết Ngô lão thái đổ cho một người không hề tồn tại mà thôi.



Diệp Tiểu Manh nghe xong trợn mắt há mồm, vội hỏi: “Là ai làm?”



“Không biết, khi bọn ta tới đó thì mọi việc đã thành như vậy rồi.”
Trong sân đã chật cứng người đến xem náo nhiệt, từ nhà chính thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của một người phụ nữ cùng con nít.



Hai người chen vào, theo tiếng khóc đi tới phòng ngủ, một người phụ nữ đang bế em bé, ghé vào mép giường khóc thút thít, bên cạnh có người đang khuyên can.



Diệp bá cũng đứng cạnh đó, thấy Diệp Tiểu Manh đi cùng Diệp Thiếu Dương, liền nhìn hắn một cái, sau đó đi tới cạnh Tiểu Manh, nói: “Vừa rồi đại phu đã tới khám, tìm không ra nguyên nhân, con thử nhìn xem, Diệp Thu Sơn có phải là bị trúng tà hay không.”



Diệp Thiếu Dương lúc đầu hoài nghi Diệp bá là người bình thường làm sao mà biết được người kia bị trúng tà hay không, sau đó tiến đến mép giường nhìn một cái mới nhận ra: một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, sắc mặt thanh lét, môi thì tím tái, cả người run lên, khóc khóc cười cười một hồi, miệng lẩm bẩm, nhưng nghe không hiểu là nói gì.



Một người bình thường đột nhiên biến thành như vậy, ở nông thôn người ra coi là biểu hiện của trúng tà.



Từ trên mặt của Diệp Thu Sơn, Diệp Thiếu Dương thấy được một cỗ hắc khí, đọng lại trên ấn đường.



Diệp Tiểu Manh pháp lực không đủ, nhìn không được hắc khí, nhưng là liếc mắt một cái liền biết ngay là trúng tà, vì thế hỏi tại sao lại thế này.



Vợ của Diệp Thu Sơn nghẹn ngào kể: Hôm qua, Diệp Thu Sơn đi thăm một người bạn ở Trần gia trang, bằng hữu lâu ngày không gặp nên cùng nhau uống rượu.



Tới nửa đêm vẫn chưa thấy về, gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy, vợ của Diệp Thu Sơn không yên tâm, tự mình tìm đến nhà người bạn kia, thì biết được Diệp Thu Sơn đã về từ lúc 10h.



Nàng ta liền hoảng sợ, cùng cả nhà người bạn đi tìm khắp nơi, vừa tìm vừa không ngừng gọi điện thoại.



Cuối cùng tới rừng cây nhỏ bên ngoài cửa thôn thì nghe được tiếng chuông di động, đi vào thì tìm được Diệp Thu Sơn, trên người đầy mùi rượu, hôn mê bất tỉnh dưới gốc cây.



Kiểm tra thì thấy hô hấp của hắn bình thường, cho rằng hắn say rượu.



Diệp thu sơn vốn là người mê rượu nên những việc như thế này lúc trước cũng đã từng xảy ra không ít, nên cũng không nghĩ nhiều.