Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 462 : Quỷ mười năm trước trở về

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Diệp Thiếu Dương cười nói: “ Người nói, cái gì người cũng không biết, thì dựa vào đâu mà nói chúng ta điều tra sẽ không tốt? Chẳng phải là mâu thuẫn sao? Diệp bá không để ý đến hắn, nhìn qua đồng hồ, rồi nói với con gái: “Ta cùng mấy thôn trưởng kia đã có hẹn, bây giờ sẽ đi tìm bọn họ, con cứ theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng ban sáng mà làm, các con cứ ở yên một chỗ, chờ tin của ta.



Nhớ kỹ, chuyện của Diệp Tiểu Thước, dừng lại ở đây!”



“Cha!”



Diệp Tiểu Manh điệu bộ nũng nịu như mọi khi, nhưng lần này không có hiệu quả.



Diệp bá xua xua tay rồi, đi ra khỏi phòng.



Diệp Tiểu Manh dậm chân, ngồi xuống bên giường, hậm hực nói: “Cái tên Diệp Tiểu Thước rốt cuộc là cái quỷ gì chứ? Cha không cho chúng ta tìm hiểu, chúng ta càng không bỏ cuộc, ta không tin không tra ra được manh mối, lát nữa chúng ta đi tìm Tam Nương!”



Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi: "Cha cô nói, cùng cô thương lượng kế hoạch gì vậy, đi tìm mấy người thôn trưởng khác để làm gì?”



Diệp Tiểu Manh nói: “Hôm qua không phải ngươi đã phân tích, Bạn Bạt là do người mới chết biến hóa thành sao, ta trở về cân nhắc đôi chút, nơi này bị nạn hạn hán từ nửa năm trước, suy ra người trở thành Hạn Bạt, chết không quá một năm.



Xung quanh đây có tất cả bốn thôn, số người chết nửa năm trở lại đây có khoảng mười mấy người, chúng ta có thể tìm ra phần mộ của những người này, kiểm tra một lượt, khẳng định sẽ tìm được quái vật gây hạn hán ở trong một phần mộ.



Diệp Thiếu Dương nghe thế, không nhịn được, ngắt lời nói: “Tổng cộng chỉ có hơn mười ngôi mộ, nếu thực sự quái vật gây hạn hán ở trong đó, tên pháp sư Cố Kiên kia nhất định đã tìm được từ sớm rồi, hắn không tìm được, chứng tỏ con quái vật gây hạn hán này ẩn thân ở một nơi kín đáo, hay có thể nói: sau khi chết, người nhà không đem chôn cất như bình thường, có quỷ mới biết là chôn ở đâu, nếu lần từng tấc đất mà tìm, cũng chưa chắc tìm ra được.”



Diệp Tiểu Manh nói: “Nghe ta nói hết đã, nếu dựa theo phần mộ để tìm, chắc chắn không dễ dàng, nhưng chúng ta có thể làm ngược lại, trước hết tìm người nhà của quái vật gây hạn hán, rồi ép họ nói ra nơi chôn cất thi thể, như thế chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”



Lúc này Diệp Thiếu Dương cũng không chen ngang, nghe nàng nói tiếp.




Nói đến đây, Diệp Thu Sơn lắc đầu, “Nhưng đến bây giờ ta cũng không thể nhớ được họ là ai.”



“Sau khi đi qua nơi đó, hắn đưa ta đến tận cửa thôn, nói với ta rằng: "Ta phải về nhà, không thể đưa ngươi, ngươi nhìn vào mắt ta một cái đi, rồi về nói cho họ biết, là ta đã trở về……”



Diệp Thu Sơn nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi,giọng cũng run rẩy.



Diệp Thiếu Dương nghi ngờ, nếu trên người ông ta không dán ngưng thần phù, chắc hẳn đã phát điên hoặc té xỉu.



Diệp Thu Sơn ngẩng đầu, ánh mắt chợt sáng lên nhìn Diệp Tiểu Manh, lắp bắp nói: “Ta, ta lúc ấy quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn đứng đó, toàn thân đều là máu, trong mắt, lỗ mũi và miệng đều chảy máu...



má nó...



trông kinh khủng lắm, các người không biết đâu....



Đột nhiên ta nhớ tới hắn là ai...là Diệp Tiểu Thước! Hắn đã chết mười năm rồi! Ta đang ngà ngà say cũng bị doạ cho tỉnh, liều mạng chạy bừa không nhìn thấy đường nên bị đâm đầu vào một gốc cây trong rừng, ngã lăn xuống đất rồi bất tỉnh.



Chuyện xảy ra sau này ta không nhớ rõ.



Hắn có tới tìm ta nữa hay không?!" Nói xong, ông ta từ trên giường bò đến trước mặt Diệp Tiểu Manh, chắp tay cầu khẩn, “Tiểu Manh, ta biết con có pháp thuật, con phải cứu lão thúc, lão thúc từng này tuổi, không còn sống được bao lâu nữa, đúng rồi, ta còn thiếu cha con hai vạn tiền, vay lúc xây nhà, nếu ta chết sẽ không có ai trả tiền đâu……”



Diệp Tiểu Manh cảm khái, an ủi nói: “Yên tâm đi lão thúc, hắn chỉ dùng người để truyền tin thôi, nếu hắn muốn giết người thì đêm qua đã ra tay rồi, người làm gì còn mạng mà trở về?!"