Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 464 : Tấm ảnh chảy máu (1)

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Tưởng Kiến Hoa cười rộ lên.



“Bái phục! Không sai, ta là cảnh sát, vừa kết thúc cuộc họp, đã đội mũ, tóc vẫn còn chưa duỗi nếp.”



Tưởng Kiến Hoa lấy tay sờ sờ lên đầu, sau đó quay sang gật đầu chào Diệp Tiểu Manh, rút ra thẻ cảnh sát từ trong túi áo đưa cho hai người Diệp Thiếu Dương xem.



Trên thẻ có ghi tên, chức vụ và địa bàn công tác là: Đội hình cảnh trấn Tưởng gia đại môn, huyện Hoài Thượng.



“Nói ngắn gọn, ta là được cấp trên phái xuống với tư cách chuyên viên điều tra, tới Ẩn tiên tập của các ngươi, để điều tra nguyên nhân gây hạn hán,”



nói đến đây, hướng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh cười cười, nói“Ta biết các ngươi đều là thầy cúng……”



Diệp Thiếu Dương lập tức sửa sai: “Là pháp sư, không phải thầy cúng.”



“Có khác biệt sao?”



“Đương nhiên là có.”



Tưởng Kiến Hoa cười cười, “Thôi được rồi, hai vị pháp sư.



Ta mới tới có ít ngày, trước mắt đang điều tra Diệp Thu Linh, vốn dĩ định giám sát cô ta, ai ngờ buổi sáng hôm nay nhìn thấy tên này……”



hướng Tiểu Mã nói, “Ta phát hiện hắn đến đây với mục đích tương tự nên rất tò mò, sau đó lại thấy cậu ta nhòm vào căn phòng...



nên quyết định hỏi thăm một chút.



Hắn nhiệt tình nói hết tất cả cho ta nghe rồi.”



Tiểu Mã oán giận lên tiếng, “Ta nhiệt tình khi nào, chẳng phải ông đã nói, nếu không thành thật, sẽ xếp tôi vào nhóm nghi phạm đó sao.



Nên ta đành phải nói hết tình hình thực tế cho ông biết?!”



Nói xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.




Diệp Thiếu Dương cười cười, “Như vậy là ta yên tâm rồi.”



Phương pháp chế tác Càn khôn song sinh kiếm, cũng là một trong những bí thuật của Mao Sơn.



Đi qua một ngã tư, hai bên tách ra, Tiểu Mã đi theo Diệp Thiếu Dương, qua một ngã tư nữa, thấy bốn phía không có người, hướng Diệp Thiếu Dương oán giận nói: “Ngươi còn muốn ra vẻ đáng thương tới khi nào nữa, vốn dĩ đi theo ngươi là muốn thưởng ngoạn phong cảnh, thế mà bây giờ ngày nào cũng thấy cái vẻ mặt đáng thương của ngươi, trước mặt cái ông hói đầu kia giả bộ, trước mặt tiểu nha đầu cũng lại giả bộ, thật hết nói!”



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Từ những biểu hiện của nàng, xem ra không phải là tới để đối phó ta, tuy nhiên ta còn đang thắc mắc, nàng biết nhiều Mao Sơn thuật như vậy, là học được từ đâu.”



“Cái này quan trọng sao?”



“Rất quan trọng.”



“Thế thì...,”



Tiểu Mã lắc đầu nói, “Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi, xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.”



Đi đến trước cửa nhà Tam Nương, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua cánh cửa cửa sắt bị đóng, nói: “Bà ta vẫn chưa về?”



Tiểu Mã hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi biết?”



Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ phía dưới cửa sắt, giữa hai cánh cửa có một tờ giấy màu vàng, “Lần trước ta đã kẹp tờ giấy ở đây, khi bà ta đẩy cửa vào, nhất định giấy sẽ rơi xuống, trừ phi bà ta trèo tường vào nhà.”



Tam Nương chưa trở về, vậy nên chỉ còn cách...



chờ.



“Đúng rồi Diệp tử, bà ta là một người điên, ngươi tính gặp bà ta rồi phải làm sao, ngươi hỏi cái gì bà ta cũng sẽ không thể trả lời rõ ràng.”



Tiểu Mã buồn bực nói.



Diệp Thiếu Dương nói: “Bà ta còn sống, chứng tỏ ít nhất trong người vẫn còn nhị hồn lục phách, hỏi người không được, ta sẽ hỏi hồn phách của bà ta.