Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 467 : Lệ quỷ nguyền rủa

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


“Diệp Tiểu Manh”



sắc mặt lập tức trầm xuống “Vốn ta chỉ định bắt một mình cô ta, nhưng ngươi cũng đã tới.



Thực là tốt, ta thích pháp sư.”



Quả nhiên là Diệp Tiểu Thước! Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn tỏ ra không sao, cười cười nói: “Ta sẽ không tùy tiện đi cùng ngươi đâu, hãy buông nha đầu đó ra, ta với ngươi quyết đấu một phen.”



“Cùng ta…… Một mình ngươi?”



“Diệp Tiểu Manh”



giống như nghe thấy được việc gì buồn cười, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai “Mình ngươi thôi ư?”



“Nếu không đánh, thì nói chuyện, thế nào, mười năm trước ngươi đã chết, vì sao lại trở về, mười năm nay ngươi đã đi đâu?”



Diệp Thiếu Dương nói rồi tiến lên phía trước một bước, hai người cách nhau chỉ còn chưa đầy ba mét.



Diệp Tiểu Thước nhìn dưới mặt đất, nói: “Ngươi dám lại gần ta như vậy sao?”



Diệp Thiếu Dương nói lại một câu: “Ngươi dám để ta lại gần ngươi vậy sao?”



Diệp Tiểu Thước không nói gì nữa, tay phải nâng lên, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.



Một luồng hàn băng quỷ khí, phóng ra trong nháy mắt.



Diệp Thiếu Dương sớm đã chuẩn bị, bước chéo lên phía trước, hai ngón tay kết ấn, hướng lòng bàn tay Diệp Tiểu Thước điểm tới, Diệp Tiểu Thước thu tay lại, hóa chưởng thành trảo, phóng ra quỷ khí, quét về phía Diệp Thiếu Dương.




Con quỷ kia cười lên dữ tợn, trên mặt lộ ra thần sắc kinh dị, tóc dài tung bay, quỷ khí nhanh chóng rút về phía trước thân mình, trong nháy mắt Long Tuyền kiếm đâm tới, ngưng lại một chút, sau đó nghiền nát quỷ khí.



Con quỷ kia không thấy bóng dáng đâu nữa.



Từ sâu trong sơn cốc truyền ra giọng nói: “Còn chưa tới thời điểm quyết đấu đâu, Mao Sơn pháp sư, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của toàn bộ cư dân, bọn chúng sẽ bị vùi thây cùng ta!!”



Âm thanh vang vọng không dứt, chừng mấy phút đồng hồ sau mới biến mất.



Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, triệu hồi Long Tuyền Kiếm, tâm trạng cực kỳ phức tạp nhìn sơn cốc, trong lòng hiểu ra mình đã gặp phải đối thủ thật sự, hắn là quỷ, tuyệt đối lợi hại hơn nhiều so với Hạn Bạt kia.



Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi rồi quay lại chỗ Diệp Tiểu Manh, kiểm tra cổ tay thấy không sao cả, chỉ là sau khi bị quỷ nhập vào người, trong cơ thể hơi thở hỗn loạn, thần chí bất minh.



Diệp Thiếu Dương lập tức thu hồi pháp khí, cõng lên Tiểu Manh quay về.



Lúc trước vì châm cứu cho Tam Nương, tinh lực đã bị hao phí rất nhiều, chạy một mạch tới đây, sau đó lại cùng ác quỷ đánh nhau một hồi, Diệp Thiếu Dương cũng không phải mình đồng da sắt, cõng Diệp Tiểu Manh đi được không quá mười phút, thực sự đã không thể chịu nổi.



Thấy đã đi xa sơn cốc, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển để cô xuống mặt đất, dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm tay Tiểu Manh truyền cương khí, giúp cô nàng đả thông khí huyết.



Mấy phút sau, Diệp Tiểu Manh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ngẩn người ra nói: “Sao lại là ngươi?”



Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Không phải ta thì là ai?”



Diệp Tiểu Manh nhìn quanh hai bên, nhíu mày nói: “Pháp sư mới cứu ta vừa nãy đi đâu rồi?”



Diệp Thiếu Dương dò hỏi mới biết được vừa rồi cô nàng được mình cứu, trong lúc nằm dưới gốc cây, vì có pháp khí bên cạnh nên khí tức có chút thông thuận, mơ mơ màng màng thấy được cảnh mình đấu pháp cùng con quỷ kia, tuy chỉ có một hiệp, nhưng cũng làm cô nhớ rất kỹ.