Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 475 : Hạn Bạt tam biến

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Diệp Tiểu Manh lườm hắn một cái nói: “Không có việc, gặp mẹ ta làm gì?”



“Không có gì, chỉ nói cho có vậy thôi..”



Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.



Tiểu Mã cười xấu xa nói: “Con rể muốn đến nhà thăm hỏi ấy mà.”



Lập tức hai người Diệp Thiếu Dương và Diệp Tiểu Manh cùng đá đít hắn một cái.



Sau đó bất chợt Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương: “Ngươi biết ta không có ý như vậy nha.”



“Ý cái gì chứ?”



Diệp Thiếu Dương vẻ mặt uỷ khuất, “Hắn với ngươi vui đùa thì có can hệ gì tới ta”



“Ai biết có phải ngươi xúi hay không, nhưng với ta mà nói, chuyện này nhất định không thể thành sự thật.”



Ách...



Cái logic này của nàng cũng thực là tưởng tượng như thần.



Diệp Thiếu Dương á khẩu.



Vừa đến Vương gia thôn đã thấy người dân bốn thôn hầu như đều có mặt, nhốn nháo như là họp chợ, đang tụ tập ở trước cửa một ngôi nhà ở đầu thôn đông, có mấy người cảnh sát đang vất vả duy trì trật tự, phong tỏa cửa chính, không cho ai đi vào.



Tình hình ở trong sân, làm cho đám người Diệp Thiếu Dương lắc đầu cảm thán, kinh ngạc không thôi: Tên trợ lý của vu sư Cố Kiên đang chỉ huy mấy thanh y nhân đi tới đi lui dọc tường viện, gác một số ván gỗ lên tường vây, phía dưới dựng cột chống lên, từ trên nhìn xuống tạo thành hình chữ Mễ, bao trùm toàn bộ sân, làm như vậy hiển nhiên là để bày trận.



Diệp Thiếu Dương dẫn Tưởng Kiến Hoa cùng Diệp Tiểu Manh vào sân, đến góc nhà phía đông bắc thì thấy Cố Kiên đang chỉ huy hai thanh y nhân, đem một đống lớn hùng hoàng rắc thành hình một vòng tròn, ở giữa là một mảnh đất trống, chính là nơi chôn cất hai cỗ thi thể khi, trong đó cũng là có Hạn Bạt.



Hai vòng bên ngoài hùng hoàng lần lượt là lưu huỳnh, rồi chu sa, cuối cùng là củi gỗ chất xung quanh.



Rõ ràng, tên vu sư này đang định đem Hạn Bạt thiêu chết.




Diệp bá gật đầu, hạ giọng nói với Diệp Tiểu Manh: “Pháp sư này tuy không lợi hại bằng con nhưng vẫn là có chút pháp lực, về sau nếu có chuyện gì, con cũng đừng xông ra, cứ để Đại pháp sư xử lý.”



“Đại pháp sư ư?...ta khinh!”



Diệp Tiểu Manh nói giọng không phục.



Diệp bá thở dài, lắc đầu có ý: người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì.



“Vương đại thiện nhân tới!”



có tiếng người vang lên.



Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, thấy một nam nhân đầu trọc, thân mặc trường bào, theo đường núi đi tới, theo sau có mấy người bộ dáng như tuỳ tùng.



Vương đại thiện nhìn qua chưa tới năm mươi tuổi, cao lớn, gương mặt hiền từ, trong tay cầm một chuỗi Phật châu, trên mặt mang vẻ ôn hòa tươi cười, không ngừng vẫy tay chào hỏi mọi người.



Từ trên mặt ông ta, Diệp Thiếu Dương thấy được một vẻ uy nghiêm lẫn cương nghị, trong lòng đã có lý giải, một người thành lăn lộn từng trải cần phải có loại tính cách này, bất quá trước mặt các hương thân phụ lão, không biểu hiện ra ngoài mà thôi.



Vương đại thiện nhân đi đến chỗ mọi người, còn cách một đoạn thì dừng lại, híp mắt, lẳng lặng quan sát thầy trò vu sư làm phép.



Đợi nửa ngày, màn kịch cũng đã kết thúc.



Vu sư thay đổi quần áo cho tiện hành động.



Hai người cầm xẻng, tại chỗ đất trống giữa đống pháp dược bắt đầu đào bới.



Vu sư tự mình giám sát, sau đó sai các đệ tử bò lên trên tường vây, theo mặt trên của ván gỗ đi đến bốn góc viện, mỗi người đều cầm trong tay một cái ô, toả ánh sáng lấp lánh, hình như được dán giấy thiếc.



Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên trời, đám mây u ám hai ngày trước đã bị Hạn Bạt hấp thu hết sạch, hiện tại bầu trời sáng sủa, ánh nắng chói chang.



Hố đào được một thước, bùn đất móc ra đều biến thành màu đen, mơ hồ lộ ra một tia màu đỏ.