Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 479 : Ta là Diệp Thiếu Dương
Ngày đăng: 04:45 30/04/20
Hạn Bạt đầu vỡ vụn, thân hình to lớn lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên toàn thân run rẩy, một tiếng nổ tung, thi thuỷ mang theo ôn khí bắn tung toé khắp nơi.
Thi bạo, là thủ đoạn cuối cùng nhưng cũng là mạnh nhất của Hạn Bạt.
Diệp Thiếu Dương một bước nhảy vọt tới trước mặt Diệp Tiểu Manh và đám thanh y nhân, xoay tròn phất trần, đuôi phất trần mở ra thành hình quạt, hấp thu sạch sẽ thi thủy, một giọt cũng không lọt.
Kết thúc rồi sao? Mọi người trợn tròn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không thể tin được.
Vừa rồi con quái vật kia khủng bố như vậy, thày trò vu sư cùng Diệp Tiểu Manh đều không thể đánh bại nó, thế mà …… lại bị hắn nhẹ nhàng xử lý như vậy sao? Ánh mắt mọi người, đều dừng trên người Diệp Thiếu Dương.
Diệp bá đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức vọt tới trước mặt phu thê Diệp Quân, túm lấy cổ áo, nói: “ Cháu trai đằng vợ của ngươi, rốt cuộc là ai!”
Vợ chồng Diệp Quân ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, biết giấu không thể giấu được nữa, ngập ngừng nói: “Nó là……cháu của ta....Diệp Thiếu Dương.”
“Diệp Thiếu Dương!”
Diệp bá kinh hãi, ngẩn người ra một hồi, hướng Diệp Quân giận dữ mắng: “Hắn đến đây lúc nào, tại sao ngươi lại không nói sớm?!”
Trong lòng bực bội, nếu sớm biết rằng hắn là Diệp Thiếu Dương, thì cứ đem giao việc này cho hắn xử lý là được, cần gì phải cung phụng cái đám người của tên pháp sư cua càng như thần thánh, còn suýt chút nữa bị người ta đào phần mộ tổ tiên Diệp gia lên nữa.
Diệp Quân gãi đầu, ra vẻ oan ức “Ta đâu có biết nó lợi hại như vậy……”
Trong nhà, Diệp Tiểu Manh bất chợt tỉnh lại, xa lạ nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: “Dương đại ca……”
Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười cười, “Xin lỗi, ta đã lừa ngươi, ta là Diệp Thiếu Dương.”
Tưởng Kiến Hoa gọi hai cảnh sát tới, đem thi thể vu trợ cho vào túi chuyên dụng mang đi, sau đó hỏi thăm về tình hình của vu sư.
“Ôn khí trong người hắn vẫn chưa hoàn toàn trừ tận gốc, phải dùng tam tề Nhân trung hoàng, lấy uế vật loại bỏ thi khí còn sót lại trong cơ thể, mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.”
Diệp Thiếu Dương gọi mấy tên thanh y nhân đang đứng ngoài cửa viện không dám tiến vào, nói bọn họ đỡ vu sư ngồi dậy.
“Nhân trung hoàng là cái gì?”
Tưởng Kiếm Hoa tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Ông đi chặt lấy ba đoạn ống trúc, lấy màng trúc, bổ ống trúc ra, dùng dây thừng buộc lại, ở giữa chừa ra một khe hở, nhét gạo nếp vào, sau đó ngâm ở…… Hố phân, để mùi phân ngấm vào ống trúc gạo nếp, nhưng là ngàn vạn đừng có mở màng trúc ra, bằng không hắn sẽ ăn phải phân, đương nhiên là không sao, dù gì cũng không phải tôi ăn.”
Tưởng Kiến Hoa khó hiểu nhìn hắn, “Có nhất thiết phải làm như vậy không?”
Diệp Thiếu Dương thẳng thắn thành khẩn lắc đầu, “Không phải a, máu Thiên sư của ta cũng có thể cứu hắn, nhưng ta không muốn lãng phí, lý do này được chứ?”
“Vì sao?”
Tưởng Kiến Hoa vẫn thắc mắc.
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua vu sư đang bị mang đi ra ngoài, nói: “Ta cứu mạng hắn thế là đã không tồi, cứ nhớ đến chuyện hắn đòi đào phần mộ tổ tiên nhà ta lên, dù sao cũng phải cho hắn một chút khiển trách chứ.”
Tưởng Kiến Hoa cạn lời, việc dơ bẩn như vậy, đương nhiên ông ta không muốn đi làm, liền ra cửa tìm thôn trưởng của Vương gia thôn, giao phó cho ông ta, thôn trưởng cũng ngại dơ, lại đi giao việc cho người khác……