Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 487 : Quỷ Tiên thôn

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Diệp Thiếu Dương hai ngón kẹp một lá linh phù, niệm​: ​“Tái động nhất bộ, hồn phi phách tán" Quỷ hồn kia quả nhiên đứng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Người nào dám cả gan đột nhập Quỷ Tiên Thôn chúng ta?!”



Quỷ Tiên Thôn? Diệp Thiếu Dương nhìn thì thấy: đây là một nam quỷ khoảng bốn mươi tuổi, ngoại hình như người, dáng dấp nông dân, trên người quanh quẩn một tầng hồng quang...là một lệ quỷ, tu vi không tồi....Đang định bắt hắn tra hỏi mọi việc cho rõ ràng, đột nhiên Diệp Tiểu Manh bên cạnh thất thanh kêu lên: “Tam thúc, đúng là Tam thúc!”



Con quỷ kia nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, mơ màng nhìn Diệp Tiểu Manh.



“Là con à, Tiểu Manh, tam thúc người…… chẳng phải đã chết sao, sao lại ở đây?”



Con quỷ kia chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới, sắc mặt trở nên vui vẻ, nhếch miệng cười.



“Tiểu Manh à, mười năm không gặp, con đã lớn như vậy sao, cha mẹ con vẫn khỏe chứ?”



Diệp Tiểu Manh gật đầu nói: “Họ vẫn khỏe.”



Tam thúc vẫy tay nói: “Tới đây...mau tới đây, để thúc thúc xem con thế nào.”



Diệp Tiểu Manh đang định đi qua thì Diệp Thiếu Dương ngăn nàng lại, nói: “Muội muốn tìm đường chết à?”



“Việc này…… Ông ấy là Tam thúc của muội, là thúc thúc ruột thịt của muội.”



“Nhưng ông ta là một con quỷ!”



Tam thúc hừ một tiếng nói: “Quỷ thì đã làm sao, ngày nào ta còn chưa đầu thai thì nó vẫn là cháu gái ruột thịt của ta, ông chú như ta sao lại có thể hại nó.”



Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Tam thúc, đây là Thiếu Dương ca, cũng là người nhà chúng ta, khi còn nhỏ đã lên Mao Sơn.”



Tam thúc ngẩn ra, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Ngươi là con trai Diệp Binh ư?”



Thấy đối phương nhắc tới tên của cha mình, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết gật gật đầu.



Tam thúc lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Ha ha....




Hơn nữa vì có trận pháp áp chế, ta không cảm nhận được khí tức trên người nó, khó có thể phân biệt thật giả, bất quá chỉ một chút cũng đủ nhận ra rồi,”



Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, cười nói: “Vì nó không chào hỏi ta.”



Diệp Tiểu Manh ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt dần dần lộ vẻ sùng bái.



Đi về phía trước không xa, hai bên dòng suối loáng thoáng xuất hiện nhà cửa, đều chỉ có một gian, nhìn qua như dùng cỏ đắp lên, rất đơn sơ, tất cả cửa nhà đều mở rộng ra, có mấy lão nhân ngồi trên ghế phơi nắng, nói chuyện phiếm, thậm chí còn chơi cờ tướng hay đánh bài tây.



Đi qua một nhóm quỷ hồn đang chơi bài, đúng lúc chúng vừa đánh xong một ván, con quỷ bị thua ấm ức vùng vằng, tay phải giữ chặt ba ngón tay trái, nhẹ nhàng bẻ một cái, ba ngón tay đứt lìa, miễn cưỡng giao cho kẻ thắng cuộc, trước mặt tên kia đã có không ít ngón tay quỷ.



“Đó là cái gì?”



Diệp Tiểu Manh kinh ngạc hỏi.



Những lời này bị Tam thúc nghe được, cười nói: “Ngón tay quỷ bị bẻ gãy sau một tháng sẽ mọc lại, có thể đến chỗ Tiên Nương đổi một ít đồ, so với Oán linh quả còn tốt hơn nhiều.”



Diệp Tiểu Manh nói: “Tiên nương? Là ai?”



Tam thúc cười hắc hắc, “Từ từ...



lát nữa mới nói cho các người biết.



Đi thôi.”



Trên đường gặp được một số người, chào hỏi Tam thúc, gật đầu một cái, nói dăm ba câu, cũng giống như nhân gian.



Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát những quỷ hồn đó, phát hiện bọn họ đều rất bình thường, y phục mặc trên người quá phân nửa là đồ của người sống, có cả áo liệm, chứng tỏ sau khi chết đã được chôn cất, cũng có mấy con mặc trang phục thường ngày, quần áo lao động, loại này phần lớn là đột tử, còn có một tên tiểu tử ăn mặc áo cầu thủ, mặt trên có in hình “số 23”



Đột nhiên, Diệp Tiểu Manh dùng cánh tay chọc chọc Diệp Thiếu Dương, phía đối diện có một nữ quỷ đang cong môi đi tới.