Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 490 : Ta là thiên sư của nhân gian (1)

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Thiếu Dương ca, làm sao bây giờ?”



“Có ta đây, đừng sợ...”



Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay nàng.



Từ xa bỗng vang đến tiếng kèn xô na, ngày càng gần, mọi người lui lại phía sau nhường đường, thấp thoáng thấy đội ngũ đón dâu đang đi tới, phía trước là mấy tên quỷ tốt thổi kèn mở đường, phía sau là một nam một nữ, trên người mặc đương nhiên là…… áo cưới phương Tây.



“Sao lại tân thời vậy" Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.



Tam thẩm trả lời: “ Là do bọn họ báo mộng bảo người nhà đốt cho.



Đều là thanh niên, mới chết chưa đầy nửa năm, đương nhiên là phải theo hiện đại rồi.”



Diệp Thiếu Dương á khẩu.



Có hai đứa con nít chừng năm sáu tuổi mặc yếm đỏ, tay cầm khay, từ hai bên đi ra.



Đáng kinh ngạc ở chỗ, đám người xem náo nhiệt ai cũng nhiệt tình nhổ ra hai ba ngón tay của mình, bỏ vào khay.



“Đây là tùy lễ.”



khi khay chuyển tới trước mặt, Tam thẩm cũng nhổ xuống hai ngón bỏ vào đó, “Ba mươi ngón tay quỷ, có thể đổi được hai lượng Quỷ Hà Xa.”



Mọi người đi theo tân lang tân nương về phía cuối sơn cốc.



Dưới chân Thanh Thiên Quan có dựng một sân khấu, bên đó có mấy vị “Dạ Tuần Thần”



, dẫn theo đám quỷ tốt đứng sau sân khấu, phong thái oai nghiêm, giống y như thật vậy.



Diệp Thiếu Dương nhìn qua liền cảm thấy buồn cười.



Sau khi tân lang tân nương lên đài, tiếng kèn lại ầm ĩ nổi lên, nhưng là nhạc buồn.



“Sao lại là nhạc buồn?”



Diệp Tiểu Manh tò mò hỏi.



Diệp Thiếu Dương nói: “Quỷ với người không giống nhau, nhạc buồn chính là quỷ nhạc, cho quỷ nghe.”
Hoàng mao thẳng cẳng, " rầm" một cái bay ra khỏi đài đài, rơi vào giữa đám người phía dưới.



Chúng quỷ ồ lên, là một tên người đầy cơ bắp thượng đài, không nói câu nào, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương nhào tới.



Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Diệp Tiểu Manh: “Thấy ưng ý thì cho ta biết nha.”



Diệp Tiểu Manh đỏ mặt: “Thiếu Dương ca...



huynh còn giễu cợt muội....



cẩn thận đó!”



Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu lại, đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế trúng giữa ấn đường của tên quỷ đang lao tới.



Một đạo kim quang loé lên, con quỷ kia cũng lập tức bị đánh văng xuống đài.



Hai quỷ lên đài, liên tiếp bị Diệp Thiếu Dương đánh bại.



Chúng quỷ đưa mắt nhìn hắn, lúc này mới ý thức được cái tên tiểu tử mặt trắng trên đài kia thực không đơn giản, nhất thời không ai dám ho he.



Lúc này, một con quỷ mặc áo dài cổ trang nhảy lên đài, trong đám quỷ bên dưới lập tức có tiếng hô: “Triệu lão Tứ...



chẳng lẽ ngươi muốn nhận cái tiểu mỹ nữ này sao, không sợ lão cọp người ta lấy đế giày đập tiểu nhân ngươi hả!”



Triệu lão Tứ quay đầu lại mắng: “Các ngươi biết cái gì, ta thấy tiểu ca đây thân thủ không tồi, nhiều năm không cùng pháp sư giao thủ, lên đánh một phen cho đỡ nghiền.”



Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chỉ muốn cùng ngươi đấu pháp, thắng cũng không cần muội của ngươi.”



Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đáng thắng được rồi hãy nói.”



Triệu lão Tứ cười cười, xốc áo dài lên, tay cắm vào ngực nhổ xuống một cây xương sườn.



Diệp Thiếu Dương nhìn qua thấy xương sườn lục quang quanh quẩn, chắc tên này tu luyện quỷ khí, hơn nữa cũng có chút tu vi, vì thế rút ra dây Câu Hồn.



“Địa ngục câu hồn tác!”



Triệu lão Tứ kêu lên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”