Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 497 : Người chết thứ hai

Ngày đăng: 04:45 30/04/20


Mọi người ở đây nghe vậy kinh hãi không thôi.



“Sao hắn lại muốn nuốt than?”



Tiểu Mã khó hiểu, “Sợ lạnh?”



“Lục phủ ngũ tạng của hắn đều đóng băng, lạnh đến chịu không nổi, phản ứng theo bản năng.”



Diệp Thiếu Dương nói.



Có người lắp bắp nói: “Than đốt cháy cổ họng, chắc phải đau lắm a, nhưng vì sao không thấy hắn kêu la gì, chúng ta ở bên ngoài cũng chẳng nghe được gì hết.”



“Thanh quản cũng bị đóng băng, lấy gì mà kêu?”



Diệp Thiếu Dương nhìn sang mẹ của Diệp Khánh Vân đang khóc đến ngất lên ngất xuống, thở dài, vẽ một tấm phù, dán lên mặt hắn, niệm một lượt chú ngữ, nói với Diệp mẫu: “Số mệnh con của người đã như thế, ta đã siêu độ hắn xuống Âm Ty, kiếp này sớm qua đời, kiếp sau tất có phúc báo, người cũng đừng quá khổ sở.”



Diệp mẫu nghe nói con trai đã xuống Âm Ty, cảm giác tuyệt vọng cũng vơi đi ít nhiều, liền quỳ xuống dập đầu lạy Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương vội vàng đỡ Diệp mẫu dậy, an ủi vài câu, sau đó đi đến bên cạnh thi thể Diệp Khánh Vân, cẩn thận kiểm tra một lần nữa, phát hiện trên tường có hai vết máu, là do anh ta dùng hai ngón tay bị cháy của mình viết, là chữ “Nhị”



Không cần phải nói, đây là do Diệp Tiểu Thước dùng thân thể anh ta làm ra, cho thấy Diệp Khánh Vân là người thứ 2, kế tiếp Diệp Giai Lượng.



Diệp Thiếu Dương rất muốn biết, giữa hắn với những người này, rốt cuộc có thù oán gì, mà đáng để cho hắn dùng phương thức tàn nhẫn tra tấn họ đến chết như vậy? Một người là cắt đứt chân tay, mất máu mà chết, một người là toàn thân bị đóng băng, nuốt than hồng mà chết…… Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Mã, âm thầm rời đi, việc tang sự phải làm thế nào, là chuyện nhà người ta, mình cũng vô pháp hỗ trợ.



“Hồn phách Diệp Khánh Vân không hề xuống Âm Ty, phải không?”



Trên đường về nhà, Tiểu Mã thấp giọng nói, “Ta thấy ngươi chỉ muốn an ủi Diệp mẫu mà thôi.”



“Lúc chúng ta xông vào, hồn phách của hắn đã không còn nữa rồi, có lẽ đã bị Diệp Tiểu Thước bắt đi.”




Diệp Khánh Thiên đường đường một thân tráng kiện, nhưng khi nói thì giọng lại run rẩy sợ sệt, “Lúc lái xe tiến vào huyện thành, đã gặp phải chuyện lạ……”



Diệp Thiếu Dương cau mày, cắt ngang lời hắn: “Sao ngươi lại về đây, không phải ta đã bảo ngươi cứ ở lại tỉnh Giang Nam, không được về đây sao.”



Diệp Khánh Thiên mặt lộ vẻ khó xử, trộm liếc nhìn Vương đại thiện nhân một cái nói: “Là có việc gấp nhất thiết phải trở về……”



Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu được: Có việc gấp chính là Vương đại thiện nhân, ông chủ muốn về, hắn là một người làm công ăn lương, đương nhiên phải phục tùng, hơn nữa việc hắn làm chính là bảo tiêu, không thể bảo ông chủ quay về một mình.



“Nói đi, gặp phải cái gì?”



Diệp Khánh Thiên bảo người thân lui vào nhà trong, tự mình cầm cái ghế ngồi xuống, hít sâu một hơi, nói: “Lúc chúng ta lái xe đến huyện thành, đột nhiên có một con mèo đen nhảy lên nắp thùng xe, cứ ngồi ở đó, đuổi thế nào cũng không đi, sau đó nó bất ngờ mở mồm nói chuyện, bảo chúng ta mở cửa xe, chúng ta nào dám làm theo.



Lúc sau, nó ngồi đó vừa khóc vừa cười, nói muốn tìm ta báo thù gì đó, đến tận gần sáng, mới nhảy xuống xe bỏ đi, ta nhớ tới lời ngươi dặn hôm qua, vừa về đến nhà liền tới tìm ngươi……”



Trường hợp này, hắn chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng đối với một người thường mà nói, cũng đã đủ khủng bố, bảo sao Diệp Khánh Thiên bị dọa thành như vậy.



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, mở miệng hỏi: “Nó chỉ quấy rầy các người, không hề động thủ?”



Vương đại thiện nhân đứng dậy, trả lời: “Nó vẫn muốn vào bên trong, còn dùng đầu đập vào cửa kính, sau đó Kim Phật trên người ta không ngừng toả ra kim quang, dường như nó có chút sợ hãi, nên không thể tiến vào.”



Vừa nói vừa tháo từ trên cổ xuống một sợi dây chuyền có mặt Kim Phật, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.



“Cái này do ta trong một lần đi chùa Pháp Nguyên, tìm đại sư ở đó xin bùa trừ tà, đã được khai quang.”



Diệp Thiếu Dương cầm mặt Kim Phật trong tay, dùng cương khí cảm nhận, Kim Phật vẫn còn sót lại một tia linh lực, tuy chỉ có một tia, nhưng là linh lực rất thuần khiết, hơn nữa bên trong có linh căn, đang không ngừng tạo thành linh lực mới.