Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 523 : Ngũ canh đoạn hồn khúc (1)

Ngày đăng: 04:46 30/04/20


Tiểu Mã hỏi “Có việc gì gấp?”



Còn không có chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, thì phía sau đột nhiên có tiếng đàn truyền đến.



Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, tỳ bà? Quay đâu lại nhìn, thấy ở trên cao của lưỡng giới sơn, có một người đầu đội mũ phượng, mặc một cái áo khoác màu đỏ rất tà mị, ngồi ở trên một khối núi đá, mà chuyên chú đàn.



Khoảng cách quá xa, không có nhìn rõ được khuôn mặt nữ tử kia, nhưng Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được nữ tử này không phải là Tuyết Kỳ, không chỉ vì ăn mặc không giống, mà chủ yếu là khí chất, Tuyết Kỳ khí chất mê hoặc cùng lẳng lơ, thế nhưng trong đó lại có lãnh diễm tuyệt luân, còn nữ tử trước mắt này đem lại cho người ta cảm giác thật là quỷ dị, loại cảm giác này không nói rõ được, thậm chí là rất đáng sợ.



Chẳng lẽ ….



là tiếp dẫn tiên nữ của quỷ mẫu? nó ôm cái tỳ bà, là muốn làm trò xiếc gì? Nữ tử đánh đàn tỳ bà, trong miệng phát ra âm thanh như là tiếng than thở, mở miệng hát lên “Canh một u sầu khởi, vô hạn ưu phiền ở trong lòng…….”



Thanh âm trong trẻo, ở trong sơn cốc chấn động vang lại, tạo thành vô số hồi âm, như xa như gần, đều nghe rất rõ ràng, cùng với tiếng hát cùng nhau tiếng đến, còn có tầng tầng oán khí, giống như là mây đen từ bốn phía tràn lại đây.



Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, rồi kêu lên “Không ổn, là thanh âm của quỷ ma! Chạy nhanh!”



Kết quả là vừa mới chuyển động thân hình, thì phát hiện oán khí đã vây khí, đem bọn họ chặt chẽ vây lại, giống như là đang đứng ở trong sương đen, khắp nơi tối mờ mịt, cũng không có thấy được thứ gì.



Tiểu Mã vừa mới động thân định bỏ chạy, lại bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt lại “Đừng chạy nữa, âm trận đã hình thành, mọi người nhanh chóng ngồi xuống bảo vệ tâm thần, bằng không sẽ phải chết tại nơi đây!”



Tiểu Mã giật mình nhìn hắn “Bảo vệ tâm thần, là làm như thế nào?”



“Nhắm mắt lại, cái gì cũng không được nghĩ, không được để âm thanh cùng hiện tượng ở bên ngoài mê hoặc!”



Trong lúc đang nói chuyện, thì oán khí đã theo tiếng ca cùng tiếng đàn, lan tràn đến bên người bọn họ.




“Xuyên qua kiếp này, thẳng đến luân hồi… nghe thật là khủng khiếp ah”



Tiểu Mã lẩm bẩm nói “Tiểu Diệp Tử ngươi mau nghĩ cách đi!”



Diệp Thiếu Dương nhìn trong bóng đêm liếc mắt về phía cái thân ảnh đang đàn tỳ bà kia, nói “Hiện tại oán khí đã vây kín mọi nơi, không thể nào đi ra ngoài được, rất dễ bị mê loạn tâm trí, hiện cứ chờ ở đây đã, ta đoán rằng nó không có năng lực để hát đến canh năm! Các ngươi phải nhất định bảo vệ tâm thần cho tốt!”



“Thiếu Dương ca”



Diệp Tiểu Manh lúc này mới gian nan mở miệng nói “Huynh hãy đi đối phó nữ quỷ kia đi, đem củi rút khỏi đáy rồi, không phải là giải quyết được mọi chuyện rồi sao?”



Diệp Thiếu Dương thở dài “Ta cũng đã có suy nghĩ tới, ta mà hiện giờ đi qua, căn bản là không đủ thời gian, còn chưa tới được trước mặt nó thì các ngươi đã chết rồi, hiện tại cứ chờ đi, đợi nó hát xong rồi tính.”



Tiểu mã nói “Bọn ta lúc này còn có thể chống đỡ được, ngươi mau đi tiêu diệt nó đi!”



Diệp Thiếu Dương tức giận trợn trắng mắt lên “Ngươi lập tức sẽ không có kiên trì được.”



Lời còn chưa có nói hết, tiếng hát bên kia lại tiếp tục, ba người lập tức cảm giác được oán khí lại thêm vài phần cường đại, liền không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, cái nghĩ cũng không nghĩ đến nữa, cố gắng không nghe thấy tiếng hát kia, nhưng tiếng hát cùng với oán khí ở trong không trung, tập trung vào trong óc của mình: “Canh ba đêm phiêu linh, nhân sinh không có gia thì rễ nơi nào?, đêm đem trung, cổ thùng thùng, càng la tam hạ.Mộng mới thành, lại thấy sợ, vô hạn giai.



Nhớ trước đây, lúc trên triều, ai bất kính? Chín khanh xưng vãn bối, tể tướng là vinh quang.



Hiện giờ thế đã suy, cũng không bằng thảo…...”



Chỉ có không bao nhiêu từ, mà hát hơn mười phút mới dừng lại, Diệp Thiếu Dương niệm tĩnh tâm chú, nghe xong ca từ, lau mồ hôi trên người, hít sâu vào một hơi, nhìn về phía Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã.