Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 549 : Tà thần là hắn

Ngày đăng: 04:46 30/04/20


Nhìn đám quỷ hồn này, đến chính mình cũng không có nhận ra, giống như cương thi đang chậm rãi di động trong sơn cốc, Diệp Tiểu Thước trong lòng kinh ngạc đến cực điểm, đột nhiên, một bóng người từ trong sơn cốc đối diện bay tới, dừng lại bên cạnh hắn, là Tuyết Kỳ.



“Huynh đã làm gì.”



Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, nói.



“Ta……”



“Huynh đã đáp ứng với ta, vĩnh viễn sẽ không lừa gạt ta.”



Tuyết Kỳ sâu kín nói.



Diệp Tiểu Thước cúi đầu nói: “Ta đi tìm Diệp Thiếu Dương.”



Câu trả lời này không làm Tuyết Kỳ cảm thấy giật mình, cái gì cũng không nói, kéo tay Diệp Tiểu Thước, một đường bay lên đỉnh núi, đứng bên bờ vực, nhìn ra xa hướng Ẩn tiên tập, buồn bã nói: “Ta liền biết, sao huynh phải làm như vậy.”



“Ta làm như vậy…… là vì muội.”



Diệp Tiểu Thước nói, “Ta biết ta không có cách nào thuyết phục muội, nên ta phải làm như vậy.”



“Mười năm đã qua, Tiểu Thước, huynh chẳng một thay đổi chút nào.”



Tuyết Kỳ cúi đầu nhìn đám quỷ hồn đang bay tới bay lui trong sơn cốc, nói, “Kể từ ngày chúng ta chết đi, thì đã không có biện pháp quay đầu lại, ta thực sự yêu thích cuộc sống hiện tại, chính huynh là người đã cố tình muốn phá hư nó.”



Tuyết Kỳ vươn tay chỉ về phía những quỷ ảnh đó, nói: “Nếu không phải huynh đem Diệp Thiếu Dương dẫn tới đây, những quỷ hồn đó cũng có thể giống như chúng ta, vô lo vô nghĩ sinh hoạt vui vẻ, nhưng mà hiện tại, bọn họ lại biến thành cái dạng này.”



Diệp Tiểu Thước cả kinh nói: “Đã xảy ra chuyện gì với bọn họ?”



Tuyết Kỳ lẩm bẩm nói: “Tiên Nương đã rót nhập oán khí của mình vào Vong Xuyên Thủy, bọn họ sau khi uống nước, tà niệm hiện lên trong tâm, đã biến thành lệ quỷ có thể bị điều khiển.”



Diệp Tiểu Thước hít sâu một hơi, nói: “Tiên Nương đây là……”



“Bà ta muốn chủ động xuất kích, tấn công Ẩn tiên tập.”
Diệp Tiểu Manh nói.



Diệp Thiếu Dương lại vận dụng phương pháp đoán chữ, nhằm vào bốn chữ “nhị thập nhất điểm”



, xem có tạo thành một chữ hay không, vừa có chút linh cảm, đột nhiên cửa nhà khách bị đẩy ra, một bóng người, từ màn đêm đi vào.



Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lai, là Tưởng Kiến Hoa, hôm nay sau khi ăn xong bữa trưa, hắn liền rời đi trước, tiếp tục điều tra cái hoài nghi lúc trước của Diệp Thiếu Dương.



“Tưởng cảnh sát, có việc gì vậy?”



Diệp Thiếu Dương nhìn ta hắn có điều gì khác lạ, đứng dậy hỏi.



Tưởng Kiến Hoa gật gật đầu, quay người đóng cửa chính lại, có chút khẩn trương, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta đã tra ra được một manh mối quan trọng, nơi này…… nói chuyện có tiện không?”



“Đều là người trong nhà, ông cứ nói đi.”



Tưởng Kiến Hoa gật gật đầu, đi lên phía trước vài bước, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta căn cứ vào biển số xe Audi kia, tra được chủ nhân của chiếc xe……”



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngọn nguồn sự việc, nhíu mày nói: “Lần trước không phải ông nói manh mối đã bị chặt đứt sao?”



“Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn tiếp tục điều tra không có bỏ qua, vừa mới tra ra chân tướng, ta sợ gọi điện thoại không an toàn, muốn gặp mặt nói chuyện với ngươi một chút, là thế này……”



Diệp Thiếu Dương cắt ngang lời: “Quá trình điều tra lúc này không cần nói, ông cứ nói thẳng kết quả là được, chủ nhân thực sự của chiếc xe kia, là ai?”



Tưởng Kiến Hoa hít sâu một hơi, nói: “Vương Thanh Phong!”



Là…… Vương đại thiện nhân? Mọi người đều ngạc nhiên.



Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn Tưởng Kiến Hoa, nói: “Chính xác?”



Tưởng Kiến Hoa nói: “ Nếu không phải mười phần chắc chắn, loại sự tình này sao ta dám nói bậy."