Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 559 : Tử khí vây thôn (1)

Ngày đăng: 04:46 30/04/20


Thu thập xong mọi thứ, mấy người Diệp Thiếu Dương quay lại nhà khách.



Cũng may nhà khách vẫn còn người phục vụ chưa đóng cửa.



Diệp Thiếu Dương gọi một bình trà, mọi người cùng nhau ngồi ở đại sảnh, vừa uống trà, vừa thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch.



Tất cả đều nhất trí, tiên hạ thủ vi cường, tập kích hang ổ của Quỷ Mẫu, chính là miệng giếng ở Thanh Thiên Quan.



“Ta suy tính rồi, muốn cứu quỷ hồn của Tuyết Kỳ, biện pháp tốt nhất là, mọi người cùng nhau vây công Quỷ Mẫu, lưu lại một người kiềm chế Tuyết Kỳ, chỉ cần Quỷ Mẫu vừa chết đi, chúng ta sẽ bắt Tuyết Kỳ……”



Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người một lượt, nói, “Như vậy sẽ không làm cho Quỷ Mẫu hoài nghi ý đồ của chúng ta, hơn nữa, một khi bị mọi người vây công, bà ta cũng không có thời gian để hoài nghi chuyện khác.”



Mọi người chậm rãi gật đầu.



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Người được chọn để kiềm chế Tuyết Kỳ, cần phải có pháp lực vượt qua nàng ta, bằng không, nếu không có thể sẽ bị nàng ta đánh chết, cũng là vì không biết đây là chúng ta đang muốn cứu lấy nàng ta.”



Diệp Thiếu Dương gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy giao cho cô, chỉ có cô là thích hợp nhất, hơn nữa, hai người đều là nữ.”



Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nói: “Nam nữ thì có quan hệ gì?”



“Không liên quan,”



Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Ta cũng không biết nói sao, chỉ là cảm thấy, hai nữ đấu pháp sẽ thích hợp hơn một chút……”



Nhuế Lãnh Ngọc dứt khoát nói: “Ta không làm.



Ta muốn đấu với Quỷ Mẫu.”



Nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Uông Ngư, “Sư huynh đi đi.”



“Ta cũng không đi, ta muốn chiếu cố muội.”



Uông Ngư hắc hắc cười nói.
Diệp lão thái nghĩ lần này cũng là do chồn tới phá rối, vì thế sau khi rời nhà xí, tuỳ tay vớ lấy cái cuốc dựng ở góc tường, đi về phía chuồng gà, tính là đuổi mấy con chồn phá hoại.



Lúc này trong chuồng gà không hề có tiếng động, không có tiếng con gà nào kêu, chỉ có một âm thanh kỳ quái từ trong góc tường truyền ra: “Khạc khạc....khạc khạc……”



Diệp lão thái mở cửa chuồng gà ra, dùng đèn pin chiếu qua một lượt, kết quả chỉ thấy lũ gà đã chết sạch, bị người ta vứt chồng chất ở bên góc tường.



Diệp lão thái run rẩy cả người, vừa muốn định đi đến xem cho rõ ràng, đột nhiên mấy con gà động đậy, từng con rơi xuống, bên trong xuất hiện một khuôn mặt người, hai tay còn đang cầm một con gà chết, mở to miệng nhấm nuốt.



Cảm giác được có ánh sáng, người nọ quay mặt lại, lau đi một đống máu còn đang chảy trong miệng, giơ tay đưa con gà đã ăn chỉ còn một nửa về phía Diệp lão thái, thanh âm mơ hồ không rõ, nói: “Tới đây, ngươi cũng ăn đi....”



Diệp lão thái hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, theo bản năng lùi lại về phía sau.



“Không ăn à.....hắc hắc....”



người nọ gạt đống gà chết qua một bên, nhào tới người Diệp lão thái, “Ta đây sẽ ăn ngươi……”



Diệp lão nhân đợi trên giường nửa ngày vẫn không thấy lão bà trở lại, trong lòng buồn bực, định bật đèn ra ngoài tìm, bất ngờ có tiếng cửa "kẹt..."



rồi mở ra, vì thế lại nằm xuống, tức giọng nói: “Thu có mấy cái quần áo mà lâu vậy, mau đi ngủ đi!”



Đợi một hồi, vẫn không thấy lão bà lên giường, trái lại còn nghe được một tràng cười khanh khách khúc khích, Diệp lão nhân cảm thấy có gì không ổn, xoay người lại nhìn, một bóng người đang ngồi xổm như chó trên mặt đất, dừng sức mà thở phì phò.



Diệp lão nhân nhanh tay bật đèn, liếc mắt nhìn một cái, thì nhận ra là hàng xóm của mình



- Trương lão đầu, đang ngồi xổm ngồi dưới đất, cả người toàn thân huyết nhục lẫn lộn, trên mặt còn mất một mảng da to, tròng mắt thì rớt ra ngoài, treo lủng lẳng bằng mạch máu, rũ xuống thật ghê tởm.



Bụng hắn bị chọc ra một lỗ lớn, máu tươi đang không ngừng chảy ra.



Hắn lại không có cảm giác được chút đau đớn nào, ngược lại còn nhe răng hướng Diệp lão nhân cười cạc cạc, hai tay nắm lấy miệng vết thương trên bụng, dùng sức xé rách ra, trào ra một đống nội tạng, đủ các loại màu sắc rực rỡ, nhìn Diệp lão nhân gào lên: “Ngoan nha, ta cho ngươi ăn nha……”



Diệp lão nhân trợn to mắt, lập tức chết ngất.