Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 628 : Đoạn đường cuối cùng

Ngày đăng: 04:47 30/04/20


Tạ Vũ Tình hỏi hắn tiếp theo làm gì bây giờ, Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ liền nói với cô: hiện tại manh mối duy nhất là ở trên người Lý Hiếu Cường, trước mắt chỉ có thể dựa theo thói quen sinh hoạt của hắn để điều tra: Tra xét hồ sơ mà hắn xem trước kia, còn có khu nhà cũ mà hắn từng lui tới, xem thử nơi đó có nghi vấn gì không.



Tạ Vũ Tình gật đầu, nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta là về trước Thạch Thành đã, sau đó sẽ tới trường học triển khai điều tra?”



Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhìn thi thể Lý Hiếu Cường, nói: “Ta không đi được, đêm nay hắn sẽ hồi hồn, ta muốn ở lại đây túc trực bên linh cữu của hắn.”



Đối mặt với ánh mắt nghi vấn hai người Tạ Vũ Tình, nói: “Hắn là pháp sư, sau khi chết không người nhập liệm, nếu ta đã gặp được, theo quy củ là phải đưa hắn một đoạn đường.”



Tạ Vũ Tình lập tức nhíu mày nói: “Hắn không phải đã bị hồn phi phách tán rồi sao, ngươi đưa hắn đoạn đường, hắn cũng không biết.”



“Lễ tang vốn là dành cho người sống ký thác nỗi niềm thương nhớ, nếu mà chiếu theo cô nói như vậy, thì dù hắn hồn phách vẫn còn, xuống âm ty báo tin, cũng chẳng can hệ gì tới thân thể, thì vì sao còn muốn đốt vàng hoá mã linh tinh? Rốt cuộc thì thân thể của hắn vẫn còn, cũng được coi là một phần hồn thân, tiễn hắn lên đường yên ổn là thể hiện sự tôn trọng của người sống đối với người chết, chỉ có quan hệ với kiếp này của hắn, với hồn phách của hắn cũng không có liên quan gì.”



Tạm dừng một lúc, Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói: “Còn nữa, ta luôn có một cảm giác, hồi hồn đêm nay sẽ xảy ra chuyện, cảm giác này đã có từ lúc ta đi vào linh đường, ta không nói rõ được, nhưng đây là một trực giác của pháp sư”



Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Hắn đã hồn phi phách tán, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?”



“Không biết nữa, cho nên ta mới muốn lưu lại, cho đến khi nhìn thấy thân thể của hắn được hỏa táng thành tro cốt, ta mới có thể yên tâm.”



Tạ Vũ Tình gật đầu nói: “Ta không thể ở lại cùng ngươi, ta muốn quay về hoàn tất một số thủ tục, giúp ngươi xác nhận thân phận một chút.”
Làm xong hết, Diệp Thiếu Dương mới nhấc khăn lông ra khỏi mặt thi thể, lấy ra đồng tiền trong miệng thi thể, nhìn qua một lượt các bạn học của hắn đang đứng xung quanh vây xem, nói: “Đồng tiền này có thể mang lại bình an, ai muốn lấy không?”



Mọi người không ai muốn lấy, rốt cuộc vẫn có chút kiêng kị đối với vật của người chết, sau chỉ có Lâm Vĩnh Xương dám lấy.



Sau khi cử hành nghi thức cáo biệt di thể, thì phần lớn bạn học đều dầm mưa đi về, chỉ có một số có quan hệ thân thiết với Lý Hiếu Cường còn lưu lại, vì hắn mà ở lại trong đêm thất đầu.



Diệp Thiếu Dương không quen biết bọn họ, nên hỏi mượn dù, rời khỏi linh đường, đi vòng quanh phòng hoả táng một lượt, với mục đích kiểm tra tình hình âm khí tại đây, kết quả phát hiện phòng hoả táng được xây dựng dưới ngọn núi, có ba mặt núi vây quanh, chỉ có một con đường thông đến thành phố, bên cạnh núi là một cái nghĩa địa công cộng, hội tụ âm khí, loại phong thuỷ này cô hồn dã quỷ thích nhất, ban ngày nhiều người sẽ không có việc gì, đến khi trời tối, nơi này tuyệt đối không thái bình đến như vậy.



Hơn nữa, Diệp Thiếu Dương nhìn làn mưa trước mắt, trong lòng lo lắng, hôm nay sao lại đúng ngày mưa.



Vì phải thường xuyên có người túc trực bên linh cữu, cho nên nhà tang lễ có xây một khu nhà ăn uống, Diệp Thiếu Dương rảo bước đến đó ăn trưa, lúc rời khỏi kinh ngạc phát hiện, mưa nhỏ đã biến thành mưa to, tầm tã rơi xuống.



Diệp Thiếu Dương dầm mưa chạy đến linh đường, vừa thấy đã trợn tròn mắt: ngoài cửa linh đường nước ngập thành sông, không ngừng chảy vào trong đại sảnh, đã ngập một tầng nước, mấy bạn học nam đang dùng chổi quét nước.



Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, đại sảnh dùng để tế điện địa thế thấp hơn so với bên ngoài, cho nên nước mưa sẽ chảy ngược vào.



Lẽ ra cũng không có việc gì, nhưng mà từ nước mưa dưới chân, Diệp Thiếu Dương ngửi được một mùi gì đó không bình thường, thừa lúc mọi người đều đang quét nước, vẽ một tấm thí oan phù, ném vào trong nước, vài giây sau vớt ra thì thấy, phù đã biến màu đen, đen giống như mực! Diệp Thiếu Dương nhìn lá phù, biểu tình cứng lại, sao trong nước mưa này lại có thi khí nồng đậm như vậy! Suy nghĩ một hồi, hắn đã rõ thi khí này từ đâu ra!